6 thg 4, 2012

Ngủ đi anh


Ngủ đi anh, đừng chiêm bao mộng mị
Ngoan giấc nồng chuẩn bị đón bình minh
Em gửi rồi vào anh những niềm tin
Những vốn liếng em đinh ninh không mất.

Ngủ đi anh, những phũ phàng có thật
Rất đời thường, tất cả sẽ qua mau
Hãy thắp lên lòng bởi những khát khao
Để sóng gió không tài nào cản được.

Ngủ đi anh, đời còn nhiều mơ ước
Đừng để buồn phiền rượt đuổi giấc mơ
Anh sẽ chẳng bao giờ thấy bơ vơ
Nếu đã mỉm cười với bài thơ em viết.

Ngủ đi anh, đời còn dài... em biết
Đừng chối từ khi khắc nghiệt ghé ngang
Hãy song hành cùng sóng gió trần gian
Rồi hạnh phúc sẽ mang anh về đích.

Ngủ đi anh, ngoài trời đêm tối mịt
Hoa, lá, cành đang khít sát vào nhau
Em gửi về anh một giấc chiêm bao
Mà trong đó yêu thương vào rất khẽ.


Ngủ đi anh, em sẽ nhìn và vẽ
Bức tranh đời, buồn xen kẽ niềm vui
Thật bất ngờ khi nhìn ngược nhìn xuôi
Cũng chỉ thấy hai đứa mình trong đó.

Ngủ đi anh, đừng cau mày nhăn nhó
Anh phiêu bồng, em chưa tỏ đường thăm
Nhưng em biết anh vẫn bước lặng thầm
Dõi theo em trên trăm ngàn con phố.

Ngủ đi anh, để nụ cười khắc khổ
Bỗng rạng ngời như vô số người qua
Có một người mỏng như cỏ như hoa
Đang cần lắm bàn tay anh chăm sóc

Ngủ đi anh, đừng bao giờ trằn trọc
Buông tiếng thở dài dọc giấc ngủ ngoan
Mở mắt ra anh đừng thấy bàng hoàng
Bởi giấc mộng kinh hoàng nhưng có thật.

Ngủ đi anh, đừng rung lên tiếng nấc
Đừng tiếc gì mất mát đã ra đi
Xuân bên anh vẫn ngỏ tiếng thầm thì
Xin hãy nở nụ cười vì ngày mới.

Ngủ đi anh, những tháng ngày sắp tới
Sẽ dịu dàng, phơi phới hơn ngày qua
Anh nhìn xem, ở một góc quê nhà
Vẫn chờ đón anh nơi xa về đến.

Ngủ đi anh, người em yêu mến
Chẳng sức mạnh nào cản định mệnh được đâu
Em hai tay xin một nửa phần sầu
Để nước mắt đừng rơi lâu hơn nữa.

Ngủ đi anh và nhớ lời anh hứa
Em vẫn hoài đợi giữa những lặng thinh
Vì em biết tất cả những ân tình
Em đã có từ ánh nhìn của anh.
Ngủ đi anh, ngày mai trời lại sáng...

26 thg 2, 2012

ANH YÊU NHƯ LY CAFE BUỔI SỚM

Em à, anh yêu em như ly cà phê vậy, em có biết vì sao không?" - vì mỗi buổi sớm thức dậy, anh không thể không nghĩ đến một ly cafe trên bàn làm việc để thức tỉnh cả buổi sáng công sở. Vậy nên, nếu anh yêu em như ly cafe sớm thì có nghĩa là mỗi ngày thức giấc, việc đầu tiên của anh là nhớ đến em.




"Anh sẽ chỉ luôn uống cafe đá, một ly đen đá em ạ" - triết lý cafe nói rằng: "Đừng nên hâm nóng lại cafe. Bởi nếu hâm nóng lại thì cafe sẽ mất hết mùi vị và gây ra vị đắng. Uống không ngon và sẽ có mùi khét". Cũng như cuộc sống thì đừng nhìn lại quá khứ, để quá khứ đi qua và không dằn vặt vì nó. Cũng như chúng ta, sẽ không quan trọng quá khứ của nhau mà sẽ chỉ nhìn vào hiện tại.

"Em là một ly cafe phin" - vì em từ tốn và nguyên chất. Em tinh khiết để từng giọt rơi vào trong tim anh, với tất cả sự nhẫn nại trong đôi mắt em. Cớ gì anh vội vã khi mà em - đang ở trước anh, hoàn toàn ấm áp như chiếc phin nhỏ xíu, chứa đựng bao sự đợi chờ, mong mỏi của anh được chạm môi vào... em và ly cafe.

Hôm nay, em hỏi anh: "Có người khi chưa đạt được cái gì đó, họ rất muốn, còn lúc đạt được thì họ có còn trân trọng?" Anh muốn nói với em rằng, anh từng là người không biết trân trọng những gì mình có. Thời gian trôi qua và anh lớn lên, nhận ra có những điều khi mất đi thì sẽ chẳng bao giờ có lại. Cũng như cafe thì không thể cứ hâm lại và uống. Có nuối tiếc bao nhiêu cũng đã trôi qua rồi. Anh muốn không lặp lại những nuối tiếc đó, không muốn mãi rang cafe hỏng để rồi mãi mãi ngồi tiếc những điều đã qua.

Anh từng uống một loại cafe được pha ở quán Arch với tên là "Cung bậc" - đó là một ly cà phê có đến 3 tầng khác nhau. Phần dưới đáy ngọt ngào, thơm lạnh; phần ở giữa màu cam sóng sánh, thơm mát dịu dàng, và một dòng đen-không-đường phía trên cùng. Khi chạm vào "Cung bậc", người pha chế đã giải thích với anh: tình yêu cũng giống như ly nước này, có đắng, có ngọt, có thơm dịu và cũng cả chua chát. Hãy uống và đi qua những cung bậc của tình yêu, để khi chạm đến đáy là điều ngọt ngào đến bất ngờ. Anh muốn chúng mình được trải qua những "cung bậc" như thế để có nhau trọn vẹn.

Từ hàng quán sang trọng đến hè phố nhộn nhịp, người Việt Nam đâu đâu cũng uống cafe nhưng cũng chẳng ở đâu người ta uống cafe như người Việt và nghiền ngẫm triết lý sống bên thứ nước đen quánh mà lại tinh tế đến nhường ấy. Giống như tình yêu, cafe chẳng hề phân biệt đẳng cấp, giai tầng. Mọi người đều thưởng thức như nhau, nghiền ngẫm như nhau, đến độ dù người uống cafe hay là nước chanh đá thì đều hỏi nhau một câu vào mỗi lần hò hẹn: "Cafe không?"

Thế nên, em à, hãy thay chữ cafe bằng một từ gì đó đi, ngọt ngọt nhé, anh uống cafe với đường đấy...

ĐÀN BÀ TUỔI 30



Những năm tháng phải lòng, yêu đương, cuồng nhiệt đã trôi qua sau lưng lúc nào không nhận ra. Đàn bà ba mươi có hai cuộc sống. Một là gia đình, một là khao khát.


Gia đình tức là có nơi về, yêu thương con, chăm sóc chồng, vun vén cuộc sống ít vui nhiều lo âu. Những người phụ nữ ba mươi tất bật, bình yên và quyến rũ bởi đầy đặn, bởi từng trải, bởi thành tựu và yêu thương. Có những người quyến rũ được kẻ khác bằng cả vẻ đảm đương, an phận của mình, thật lạ.


Khao khát tức là khi đã bỏ sau lưng mười năm yêu trắng tay, đã từng tha thiết, tưởng hy sinh tất cả, tưởng sẽ trời đất dài lâu, tưởng sẽ trọn đời. Rồi tuổi ba mươi đến, càng thành đạt càng hoang mang, mình đang ở đâu, ai sẽ đến trong đời mình.


Bất hạnh cho ai bị giằng xé giữa hai cuộc sống ấy, ở trong gia đình vẫn khao khát, hoặc độc thân nhưng đầy gánh nặng.


Đôi khi tôi tự hỏi tôi là ai.


Đàn bà ba mươi có quyền làm những gì tuổi hai mươi mơ ước chăng, có chứ. Có quyền lực sai khiến bằng một ánh mắt, một lời nói. Có thể thanh thản từ chối vì biết mình là ai, cũng biết tiếc nuối bởi đủ từng trải để hiểu thế nào là hạnh phúc. Biết cách lý giải cho mọi cảm xúc, biết cách đẹp, biết đàn ông cần gì.


Dường như đến tuổi ba mươi, đàn bà biết cách yêu, biết cách nồng nàn. Thứ nồng nàn đích thực mà tuổi thanh xuân không bao giờ chạm tay tới nổi.


Những người đàn bà đang đi tới tuổi ba mươi thường hoảng hốt, những người đàn bà vượt qua tuổi ba mươi rồi thường bình yên.


Bởi hiểu ra không giống như xưa, chúng ta không còn lầm lẫn giữa nhan sắc và tuổi trẻ. Và người phụ nữ nhận ra mình đẹp bắt đầu từ tuổi ba mươi, tự tin rằng những người đàn ông mình cần là những người nhận ra được người đẹp bên trong người đàn bà.


Tuần trước ngồi thương thảo hợp đồng với đối tác, bất ngờ người đàn ông thú nhận, tôi chỉ bị quyến rũ bởi những người đàn bà có năng lực, có đầu óc. Vì chúng tôi đến độ tuổi này, biết chúng tôi cần gì.


Thì ra đàn ông cũng đã phân biệt, thứ nhan sắc họ thèm và thứ nhan sắc họ cần. Đàn ông có lẽ đã như nhau, tôi thèm có được hoa hậu, nhưng tôi cần một người đàn bà đích thực ở bên.


Vậy còn điều gì đàn bà ba mươi đã thua kém chính mình khi đôi mươi? Có lẽ đó là quyền lực thanh xuân, thứ quyền lực mà đàn bà ba mươi cố tình không muốn nhắc đến nhất.


Lúc đôi mươi tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài, thật rộng và nhảy nhót, tôi thật gợi cảm. Lúc ba mươi nếu tôi vẫn nhảy nhót trong một chiếc sơ mi dài và thủng, tôi thật lập dị và gớm ghiếc.


Lúc đôi mươi tôi có quyền không son phấn ra phố, buộc tóc đuôi gà, ngồi lơ đãng bên bờ hồ tưởng tượng những lãng mạn. Lúc ba mươi, không son phấn là một cách bất lịch sự, và bên hồ, những người đàn bà chỉ ngồi để chảy nước mắt đau đớn.


Vì năm tháng đã trôi qua lặng yên, có thứ đã đến, như thành đạt, như từng trải, như tiền. Nhưng có thứ không níu nổi, như tuổi trẻ. Đàn bà ba mươi tối kỵ ngồi một mình, nghĩ một mình, làm một mình, và sống quạnh hiu.


Có một cuốn sách đầu đề là “Đàn bà ba mươi mới đẹp”, trong đó nói, cái đẹp tới từ sự độc lập, bởi họ dũng cảm và từng trải. Cái đẹp ba mươi cũng đến từ tình yêu và sự tự tin khi vứt bỏ tình yêu. Và sách nói, đàn bà càng ba mươi, càng dễ buông tay khỏi ái tình.


Tôi nghĩ những điều đó hợp lý, khi phụ nữ nhận ra họ càng quý giá, họ càng khó có cơ hội ngã vào đời người đàn ông.


Đàn bà ba mươi không yêu nổi người đã tha thiết yêu khi mười tám. Lại khao khát kết hôn với người chồng mà khi mười tám có đánh chết cũng không muốn lấy. Có người bảo, đó là bởi đàn bà đã thực tế hơn thiếu nữ, hiểu mình muốn gì. Tôi thì cho rằng đó là bởi người đàn bà ba mươi đã nếm đủ những đòn đau của cuộc sống, trong tình yêu và hôn nhân, họ sợ tương lai nhưng họ còn sợ quá khứ hơn!


Sách nói đàn bà ba mươi chỉ mơ hai thứ, chưa chồng thì mơ yêu đương nhiều hơn, có chồng thì mơ tiền nhiều hơn. Đàn bà ba mươi chỉ có yêu và tiền. Báo chí dành cho tuổi ba mươi thường là tạp chí tiêu dùng thời thượng hoặc mục tâm sự tình duyên éo le. Để đàn bà ba mươi tiêu những lo âu vào đó.


Tôi cũng đang viết cho những độc giả ấy, kín đáo hướng dẫn họ cách tiêu tiền hoặc trút những tâm tình lên giấy. Chúng ta giống nhau không phải bởi cùng bước qua ngưỡng cửa ba mươi, mà bởi đã chọn được cách dung hoà với cuộc sống. Ba mươi là lúc chấp nhận những thay đổi mà cuộc đời dành cho ta, không kháng cự, chỉ uyển chuyển lợi dụng để những đổi thay cuộc đời biến thành động lực để ta đi tới.


Tôi nghĩ người đàn bà ba mươi có năng lực hay không, chỉ phân biệt bởi điểm đó, bởi lúc vượt qua trắc trở khó khăn. Chứ không phải những người phụ nữ có xe đẹp nhà đẹp, chồng đẹp con cũng đẹp là người có năng lực, chỉ nên gọi họ là người phụ nữ may mắn mà thôi.


Đàn bà ba mươi đã thoát ra được những viển vông tuổi đôi mươi. Họ không cần lãng mạn, một sự ấm áp, một khoảnh khắc đẹp, mà mong muốn sở hữu, muốn có con, có người tình, những điều có thật trong đời. Mơ ước của tuổi ba mươi đã thật hơn, đã không còn chỉ là mơ ước. Nên nhiều người đàn bà không nhận ra, tuổi đôi mươi rất ngại tới nhà bạn trai, tuổi ba mươi muốn để lại bàn chải đánh răng buổi sáng trong nhà bạn trai, muốn để lọ nước hoa,chai sữa tắm có mùi yêu thích ở lại nhà người yêu.


Như khi đàn bà đi, điều gì đó còn ở lại.


Bạn tôi nói, khi chia tay người yêu, đi khỏi đời nhau, cái cô ấy tiếc nhất không phải là anh bạn trai, mà là chai sữa tắm mùi vỏ cam còn để lại ở nhà anh kia. Cô ấy thích mùi vỏ cam, và với đàn bà ba mươi, chia tay nhau, thì đàn ông không còn giá trị bằng một chai sữa tắm. Mặc dù cô ấy có tiền để bất cứ lúc nào mua một chai sữa tắm khác như thế.


À, có lẽ không phải đàn ông không còn giá trị, mà bởi đàn bà ba mươi yêu ghét rạch ròi.


Hình như ba mươi là lúc đàn bà mới bắt đầu cuộc sống đích thực đàn bà?

9 thg 2, 2012

TÔI LÀM THƠ ;)


Đã lâu rồi không viết nổi một bài thơ
Bỏ thói quen mang vu vơ vào giấy
Cứ thảng thốt sau mỗi lần thức dậy
Lại một ngày đã đến nữa rồi sao?


Khi cuộc đời chẳng giống ở chiêm bao
Thì thực tế... thơ không là gì cả
Ta đã sống bằng những ngày vất vả
Cuốn mình vào bao tất tả, lo toan.


Có đôi lần thèm được như trẻ con
Sống đơn giản chỉ thương và ghét
Trên môi lúc nào cũng cười toe toét
Dù mới vừa ngã một cú thật đau.

Muốn một lần được như những vì sao
Ở trên cao và luôn tỏa sáng
Muốn một lần lời thơ đừng chán nản
Ta sẽ đem rao bán thử một lần

2 thg 2, 2012

Nếu Lưu Bị không gặp được Khổng Minh thì ông ta có là một trang anh hùng lưu truyền hậu thế ?



Nếu ta không gặp người, ta có là ta?
Có thể ta sẽ vẫn là ta nhưng... không là hết ta. 

Chẳng hiểu sao, càng ngày ta lại càng tin vào cái gọi là "số phận". Mỗi con người xuất hiện trên cuộc đời này và rồi đi qua cuộc đời một ai đó hẳn không phải một sự tình cờ ngẫu nhiên đơn thuần mà đó là một sự sắp đặt của số phận.

Người với nguyên tắc sống riêng của mình, có thể thiên hạ sẽ cho người là khờ dại, là không biết tranh thủ nhưng người tin rằng số phận sẽ cho lại những gì nếu thực sự người xứng đáng được hưởng mà không cần phải cơ hội, thủ đoạn, tranh giành. Ta hoài nghi?


Ta với niềm tin của riêng ta rằng trong xã hội này vẫn còn nhiều những người "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Người cười khi ta quá ngây thơ, tin vào điều đó trong xã hội mà đồng tiền có sức mạnh tối cao và dẫn chứng từ thực tế để phủ nhận điều ta tin. 

Người bình tĩnh trong hành xử, sâu sắc khi phân tích, thể hiện chính kiến khi cần. Ta phản ứng gay gắt trước điều vô lý, cảm xúc khi hành động, tâm trạng khi cư xử. Người và ta... khác xa nhau.
Thế mà ta đã trách sao cuộc đời cho ta gặp người muộn, đã không sớm cho ta gặp một người hiểu mình có thể còn hơn chính bản thân mình, để ta có thể tin vào những điều còn hoài nghi, để có một người cùng ta tranh luận và chấp nhận nhường khi ta đuối lý, để chỉ dạy, giúp ta bớt "tồ"..
.
Bạn ta nói: "Đừng bao giờ thần tượng một ai quá bởi nếu một ngày bạn phát hiện ra họ không như điều bạn nghĩ, lúc đó sẽ là niềm tin bị tan vỡ và thần tượng bị sụp đổ". Ta không thần tượng, ta quý trọng những điều người đang sống. Có thể điều ta thấy là đúng mà cũng có khi sai nhưng đúng - sai không quan trọng, cốt yếu là ta đã sống và tin vào những điều mà trước đây ta không tự tin. 

Xã hội cần sự ích kỷ để phát triển và sự vị kỷ để cuộc sống có ý nghĩa mà con người thì chẳng có ai là hoàn hảo cả nên ta hãy nhìn vào mặt tốt của một người để đối xử với nhau, phải không người?
Người hãy cứ sống như những gì người cho là đúng. Có thể với nguyên tắc đó, người chịu thiệt thòi nhưng đừng vì thế mà thay đổi bởi đôi khi sự thiệt thòi mà người nhận được lại chính là điều làm nên giá trị khiến người khác quý trọng người. 

Vì thế:

Xin người hãy nguyên vẹn như buổi đầu ta biết
Để niềm tin kia sẽ theo ta vẹn nguyên theo tháng ng
ày.

29 thg 12, 2011

Ta vẫn coi đời như cuộc viễn du





"Ta vẫn coi đời như cuộc viễn du, dù đi mãi không tìm ra lối về, đâu bước chân xưa hằn trên cát bụi, thời gian nỡ đành sao xóa nhòa"

Bao nhiêu năm đời mình như một cuộc hành trình, cuộc hành trình đi qua những chặng đường đẹp nhất, những chặng đường có tình yêu và nước mắt, có hội ngộ và chia ly tha thiết tuổi buồn. Ta mang chiếc giày đinh bước trên cỏ mềm, vết chân để lại những điều xoáy sâu tơi tả nhớ. Mùa yêu đi qua, mùa nhớ đi qua. Mùa buồn vương trên từng ngón tay người ở lại.

Ta vẫn coi đời như cuộc viễn du, ta gửi tình theo những cơn sóng ngoài khơi xa tít tắp. Ta gửi sầu vào trong đôi mắt, tình hoài hương chất chứa tình đời. Ta không bạc tình mà tình tự phai theo thời gian, lá xanh, lá vàng rồi lá rụng.
Ta ôm bờ vai trong ngày biển động, ta nhỏ nhoi giữa trùng dương cuộn sóng. Cuộc viễn du đầy những sầu đong. Mái tóc thả bay trong chiều nhớ nao lòng.

Đời là cuộc viễn du , đời là những con đường. Đời là những trang dài hoang hoải. Ta leo bộ lên ngọn đồi cao hò hét cho thỏa thích. Ta trút hết vào không gian uẩn ức, muộn phiền. 
Chờ đợi gì mà lưu luyến người thương?  Cuộc viễn du đi qua những khổ đau và nước mắt, đi qua những đêm đen để tới được mặt trời. Ta chỉ biết mỉm cười thôi rồi ta lại đi , ta tiếp tục cuộc viễn du như là định mệnh.

Ta vẫn coi đời như cuộc viễn du, như men rượu say rồi lại tỉnh. Hành trình ta đi tìm những điều đã mất, một khoảng trời trong suốt pha lê. Ta đi tìm cổ tích, ta đi tìm đê mê. Ta tìm lại những hoang say trong con tim tội tình chua xót. Ta trút bỏ chiếc áo bụi bặm để trở về thuần khiết, giọt nước chảy trên hoa, lá mòn trên đá. Tình xa xôi tình ngỡ nhạt nhòa. 

Đi hết cuộc hành trình người có đợi ta?

13 thg 12, 2011

Những chuyến xe đời




Mặt trời tần ngần tắt nắng, giăng giăng ngang trời những hàng khói bay...

Năm xưa cũng tại nơi này
Đợi chờ một chuyến xe đời của ta.
Thả hồn cùng cỏ và hoa
Mặc cho bao chuyến lướt qua đời mình

Mắt ta chỉ biết ngắm nhìn
Nói về những chuyến xe đi
Bao nhiêu kẽ đá thì thào tai ta
Đừng cho cơ hội trôi qua

Hãy nên nắm bắt từ xa nhé người
Hãy nên đón nhận chuyến đời đầu tiên
Rồi đây sẽ được bình yên
Cơn mưa kéo đến vẫn êm ấm lòng. 

Long đong, ta vẫn dại khờ
Để cho bao chuyến xe đời vút qua
Chạnh lòng bỗng thấy xót xa
Vì quên nắm bắt nên ta mãi buồn

Chọn kỹ rồi có được hay
Chuyến này, chuyến nọ vần xoay trong lòng?
Giữa dòng đời luôn ngược xuôi
Trên ngàn chuyến xe lướt vượt qua
Chuyến nào là của riêng ta
Đưa về cuối bến còn ta với mình

Xa xa một chuyến xe đời
Có leo lên đó theo lời con tim?

9 thg 11, 2011

Lần nữa yêu thương

Em quên rồi anh, những chuyện xa xưa
Anh đừng cố chấp đưa tay tìm chạm
Ký ức ngày cũ cùng lời nhớ thương.
Đã đổi tên từ lâu một con đường


Em với anh giờ bình thường bè bạn
Can cớ chi mà còn muốn gợi khơi.
Kiếp nhân sinh sống ở trên đời

Ai chưa lần tan vỡ tình yêu dấu

 Nhưng đâu có nghĩa là từ sau đấy
Chia tay nhau thì hãy cố quên nhanh

Lỗi do ai cũng thành ra vô nghĩa

Bởi sự thật không làm sao có thể

Chẳng còn gì tồn tại giữa hai ta
Có chăng đó chỉ hương thừa dĩ vãng
Đừng vì thế mà nhìn đời chán nản
Khi ngoài kia nắng vẫn hát mê say.

Gạt bỏ đi anh chút buồn vương vấn
Để ngày mai được lần nữa yêu thương





4 thg 11, 2011

NHỚ VÀ QUÊN



Vô tình lướt qua cái page view của plus..Thấy sự " ghé thăm "  của chị , cô bật cười ..

- Đã bao năm rồi mà chị vẫn " nhớ" đến cô... :) mới thấy cái sự " nhớ" của đàn bà ghê gớm thật.. Có thể vì tò mò , vì rảnh quá ko có gì làm , vì một chút ghen tuông thường tình , hay thậm chí là vì chị " nhớ" cô thay anh ..( Wink ..wink ..)

Nhưng vì dù là bất kì lý do gì đi chăng nữa thì cô cũng cám ơn chị , vì ít ra chị đã cho cô 1 chút sự hiện diện nào đó  ( dù là thoáng qua ) trong cuộc sống của chị và...anh . Ng ta thường nói , cách tốt nhất để rũ bỏ hình ảnh của 1 ng  là xem như ko có sự hiện diện của họ trên thế gian này . Và đối với đàn bà , sự lãng quên đôi khi còn đáng sợ hơn là sự tàn phá của thời gian..

Giữa cuộc sống bộn bề lo toan , đầy những áp lực , mệt mỏi cô không cho phép bản thân mình nghĩ quá nhiều về những gì đã qua , về những thứ không có khả năng thay đổi .. Đôi lúc cô tự hỏi mình đã đứng lên như thế nào ? đã vượt qua khó khăn ra sao ? đã làm hàng trăm hàng ngàn chuyện “ đúng nhiều mà  sai cũng ko ít “ và trả giá ra sao .. Cô ko nhớ ..thật sự không nhớ . Không phải giả vờ ngây ngô mà đó là cả một quá trình..rèn luyện đôi lúc hơi cựa đoan .. Những mảnh xương người ấy đã dạy cho cô học  rất nhiều  , học cách làm sao “quên những gì ko đáng nhớ” , học để làm sao mỗi một ngày còn “ thở “ là phải enjoy cuộc sống hết mức có thể , học để trân trọng những gì còn trong tầm tay.. học để nâng niu những thứ mình còn chạm vào được , học để nhận ra chưa bao giờ là quá muộn để bắt đầu lại từ đầu ,…

Nhưng chưa bao giờ cô có ý định quên anh , ko quên ko phải vì còn chút cảm giác nào nữa mà chỉ đơn thuần là cô trân trọng những gì a đã làm ..Đơn giản vậy thôi ..

Cô vẫn giữ lại plus dù ko còn thói quen sử dụng nhiều nữa , vì cô biết một số bạn bè mình ko có thói quen sử dụng FB .. Giữ lại để nói cho họ biết là cô vẫn bình yên , vẫn hạnh phúc ( dù là do trời ban hay tự tạo ) và cho họ thấy rằng : khoảng thời gian họ “ kề vai tác chiến “ bên cạnh cô chưa bao giờ bị đưa vào  lãng quên.. J Hồi ức của một thời tuổi trẻ đôi lúc ngông nghênh , khờ dại nhưng vẫn có những khoảnh khắc đẹp , đáng nhớ .. Và cô tin.. cô hiểu , họ cũng sẽ hiểu .. ( còn hiểu lầm hay hiểu đúng thì ..hạ hồi phân giải ). :)))

Dù chị không tin nhưng đó là sự thật  , đôi lúc cô vẫn thầm mong chị hạnh phúc vì cô biết nếu chị vui , điều đó có nghĩa là a cũng sẽ vui … “ Buông bỏ “ cũng là một trong những cách tạo hạnh phúc , nhưng ko biết đến bao giờ chị mới đặt cô xuống được ..

Vẫn biết chế độ public thì cả thiên hạ đều vào đc , và trong cái thiên hạ mênh mông , rộng lớn đó có anh , có chị , có ng đàn ông hiện tại của cô , có bạn bè xa gần , có kẻ thương thầm có ng ghét ra mặt .. Vậy thì sao nào ???

================= // ====================


Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng

Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)

Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng

28 thg 10, 2011

Vị đắng cafe

Ly cafe không biết tự khi nào
Đi vào đời anh cũng như là em vậy
Mỗi sáng lên lại cùng anh thức dậy
Khi đêm về thao thức nỗi mong em

Không ngọt ngào, mát lạnh như kem
Chẳng dịu dàng như chai Ken thơm ngát
Chẳng cay nồng Hennessy, Chivas
Chằng đê mê như một điếu Craven

Ly cafe cũng hệt như em
Luôn biến hóa đến trăm nghìn cung bậc
Lúc ấm áp lúc dịu dàng rất mực
Lúc lạnh lùng lúc chua đắng xót xa

Muốn đậm đà hương vị có Moka
Muốn dịu ngọt, thêm vào đôi thìa sữa
Say đắm có Cappucino rực lửa
Hay như anh đơn giản tách đen thôi

Tùy Bút


Đừng bắt tôi phải nói
Những điều giấu trong tim
Sáng chủ nhật im lìm
Ngồi bên hè phố vắng.

Ly café không đắng
Ngậm đá đến mềm môi
Tóc ngang vai bối rối
Mắt còn vương nắng trời.

Đừng bắt tôi nghĩ tới
Một người quá xa xôi
Gió từ lòng hồ thổi
Cũng khiến tâm rối bời.

Đừng bắt tôi phải nhắc
Những gì rất đẩu đâu
Ôi chuyện xưa, xưa nữa
Đã nhạt theo gió mùa.

Thế mà vẫn còn nghĩ
Ôi! vạn sự trong lòng
Sao không nằm nguôi nghỉ ?

RONG CHƠI CUỐI TRỜI PHIÊU LÃNG

19 thg 9, 2011

Hóm Hỉnh and Dí Zỏm






Tôi có nỗi buồn hóm hỉnh chẳng chia ai
Giấu thật sâu nơi tận cùng ký ức
Một đời nghiêng nghiêng - chênh vênh bên bờ vực
Ngã vài lần, lại đứng dậy - phủi tay!

Tôi  có mối tình bí ẩn chẳng ai hay
Cất thật sâu tận cùng con tim - vỡ
Một đời bơ vơ - tả tơi theo nỗi nhớ
Yêu một lần, hồn bạc trắng - như mây!

Còn nửa hồn, tôi xơ xác - như cây
Tháng mười thôi, đã tiễn mùa thu chết
Tình sử vài trang, vội xuống dòng - chấm hết!
Lời tạ từ đắng ngắt: cho tôi!

Tôi có nỗi buồn hóm hỉnh chẳng chia đôi
Tôi đòi  tình như trẻ con - đòi kẹo
Treo trên cây, tôi làm chiếc lá - héo!
Liều yêu tôi  phải làm xiếc một thời!
Liều yêu  - xem nhẹ một đời tôi!

Vắng tình  rồi ,tôi ngửa mặt, gọi - buồn ơi!
Kìa tóc mùa thu xếp trên đường - như lá
Này người hỡi có khi nào thấy lạ
Khi chiếc lá - tôi - rụng xuống chân người?

10 thg 9, 2011

Cứ ghét tôi nếu bạn muốn

bởi Thụy Du vào ngày 10 tháng 9 2011 
 
Hàng ngày, mỗi buổi sáng, tôi thức dậy với một tâm hồn mới hơn ngày hôm trước.


Tôi lăng xăng đi, ăn, sống và cười trước những niềm vui nho nhỏ, lăng xăng hạnh phúc với những yêu thương tôi nhận được từ người thân quanh mình.

Tôi cố gắng sống thật tốt và trao đi thật nhiều cho những người tôi gặp, quen và quý mến. Nhưng bỗng một lúc, tôi nhận ra (không cố ý, rất vô tình vì tôi vốn nhạy cảm), có người không thích tôi, nói quá hơn là họ... ghét tôi, biểu hiện qua nhiều lời nói, thậm chí là hành động khác nhau. Có thể, họ nghĩ tôi sẽ không biết vì trước mặt tôi, họ vẫn tỏ ra rất tốt nhưng tôi nhận ra vì phải nói lại, tôi cực kỳ nhạy cảm.

Tôi không phải là người ủy mị, yếu đuối và dễ buồn với những lý do bé kiểu như trái nho nhưng thú thật, cảm giác đầu tiên khi tôi biết có người không thích mình đó là... hụt hẫng. Cao hơn thế là buồn nếu tôi và họ thân nhau. Cao hơn nữa là sự dằn vặt bản thân mình, tự hỏi, "tôi đã làm gì sai khiến người ta ghét " khi tôi đã đặt người ta vào một góc quan trọng trong trái tim mình.

Tôi nhìn lại mình, săm soi từng góc ký ức để tìm cho bằng được cái hạt sạn đã gây ra điều đó. Tôi tìm, mỏi cả "con mắt" nhưng chẳng thể nào thấy vì tôi nhớ, tôi biết, tôi tin, tôi chưa từng làm gì có lỗi với họ một cách cố ý, chưa từng ghét họ, thậm chí, tôi thương họ và dành nhiều sự quan tâm tới họ. Cũng rất tự nhiên, việc tìm kiếm đó khiến nỗi buồn trong tôi vơi đi nhanh chóng, hụt hẫng biến mất hoàn toàn. Vì với tôi, sự thanh thản trong tâm hồn là điều quan trọng nhất giúp tôi vui sống mỗi ngày. Tôi thanh thản, tôi mãn nguyện, tôi hạnh phúc.

Bạn à, tôi thương bạn, đó là quyền của tôi. Và bạn ghét tôi, đó là quyền của bạn. Tôi không có quyền, không có lý do gì và hơn hết tôi không thể ép người khác thương mình khi lòng họ không mong muốn. Tôi tôn trọng "cái sự ghét" của bạn. Tôi lặng lẽ tự tách mình ra cuộc đời bạn, tôi sẽ mỉm cười và đi qua cuộc đời bạn như một làn gió, không hề trách cứ, không hề giận dỗi, không hề hận thù.

Tôi nói vậy, bạn đừng vội ghét tôi thêm vì nghĩ tôi cố tình tỏ ra bao dung khi đã không ghét ngược lại bạn. Thật lòng, tôi không hề đủ bao dung cho người khác như bạn nghĩ. Tôi không trách cứ, không hận thù... trước hết là vì bản thân tôi. Vì tôi biết, nếu tôi trách cứ, hận thù, cay cú bạn, người đầu tiên mệt mỏi và khổ tâm đó chính là tôi chứ không phải bạn. Thế nên, tôi chọn cách lặng im, chấp nhận và đi qua.

Tuy nhiên, khi tôi không ghét bạn mà bạn lại ghét tôi, tôi trao đi mà không được nhận lại, tôi cũng tự ái lắm chứ. Tôi là con người, trái tim tôi làm bằng máu thịt và linh hồn nên hẳn nhiên là tôi biết buồn, biết đau, biết khổ. Tôi tự ái, tôi giận, tôi buồn, có thể tôi sẽ phản ứng lại rất nhanh ngay lúc ấy bằng những lời nói hay hành động không nên có. Nhưng tuyệt nhiên, tôi không hề tiếc nuối với những gì tôi đã cho đi. Không hề nói "giá như", "đáng lẽ"... tôi không nên trao yêu thương cho bạn.

Cũng phải nói lại rằng bạn đừng vội ghét tôi thêm vì nghĩ tôi tỏ ra bao dung. Đơn giản, khi tôi cho đi dù không nhận được từ bạn điều gì cả nhưng tôi vẫn cảm thấy vui, từ trong chính trái tim mình. Khi cứ giữ khư khư những yêu thương ấy, tôi sẽ khổ tâm bởi cái ý niệm, tôi ích kỷ, tôi bé mọn, thế nên, tôi không hề tiếc nuối.

Theo thời gian, tôi phát hiện ra, có nhiều người ghét tôi, không lý do, chỉ đơn giản, thấy là ghét. Điều đó khiến tôi vừa buồn, vừa cười, rồi thành... buồn cười, dẫu tôi không hề muốn. Bạn có thể ghét tôi khi tôi chẳng làm gì bạn cả. Nhưng chẳng phải như thế, bạn sẽ thấy mệt mỏi khi nghĩ về tôi hay sao?
Và cũng theo thời gian, tôi nhận ra, có những người không thích tôi vì những lý do rất "đặc biệt" dù tôi có yêu thương họ hay là không. Bạn tỏ ra không thích tôi bởi bạn là người có nhiều nỗi buồn hay u sầu trong khi tôi lúc nào cũng cười, lạc quan và yêu đời. Khi tôi vui và hạnh phúc, bạn thờ ơ, khi tôi nói tôi buồn, bạn tỏ ra hả hê. Tôi cho đó là sự ghen tị.

Bạn à, bạn không phải là tôi, cho nên, đến suốt cuộc đời này, bạn chẳng bao giờ hiểu được con người và cuộc sống của tôi. Tôi không muốn kể lể ra nhiều điều để minh chứng điều đó mà chỉ muốn nói với bạn rằng ai đó cười chưa hẳn là người ta đang vui, ai đó yêu đời, lạc quan không có nghĩa đời họ được nhiều suôn sẻ, may mắn. Mỗi con người đều có cuộc sống, hoàn cảnh riêng, có niềm hạnh phúc và nỗi đau riêng.

Sao phải ghen tị với tôi chỉ vì tôi hay cười, tỏ ra lạc quan và yêu đời? Biết đâu, bên trong cái vỏ bọc "sáng sủa" ấy, trái tim tôi đang đau khổ, mục nát vì những mất mát của cuộc sống nhưng tôi đang cố tỏ ra vui vẻ để chống chọi với đời thì sao? Dẫu vậy, tôi vẫn không hề trách bạn bởi tôi biết đời bạn đã quá buồn rồi, tôi mong bạn cười thật lòng. Vì khi bạn cười, nghĩa là bạn đang vui, bạn sẽ không ghét tôi nữa, tôi sẽ có thêm nhiều niềm tin vào cuộc đời này, để tôi vui sống.

Bạn tỏ ra không thích tôi vì tôi thành công ở một lĩnh vực nào đó mà bạn không có. Cái sự không thích này tôi cũng cho đó là ghen tị. Nhưng bạn có biết rằng, để đạt được thành công ấy, tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi thậm chí là nước mắt không? Bạn ghét tôi, bạn có thấy vui không hay càng ghét, bạn càng thấy buồn cho chính mình?

Thậm chí có lúc bạn mong tôi không còn tồn tại trên cõi đời này. Nhưng có chắc, khi tôi đau khổ, chết đi, bạn vẫn vui và thanh thản bởi lương tâm của mình? Tôi không bao giờ lấy sự ghen tị của người khác làm niềm tự hào cho riêng mình bởi tôi muốn niềm vui được nhân lên chứ không bớt đi. Mà niềm vui chỉ được nhân lên khi nó được chia sẻ thật lòng. Nếu bạn chia sẻ cùng tôi, tôi sẽ vui còn bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn cho chính mình.

Còn nhiều người không thích tôi bởi những lý do khác nữa. Tôi từng buồn, nhưng nỗi buồn đó trôi qua rất mau, tựa như một cơn mưa bất chợt giữa mùa hạ. Tôi biết, sống trên đời này, chẳng có ai là hoàn hảo cả, chẳng có ai chỉ có người ghét mà không có người thương và ngược lại.

Thế nên, tôi trân quý hết tất thảy những phút giây ngọt ngào, hạnh phúc mà cuộc sống ban cho, trân quý hết thảy những ai yêu thương mình. Nhờ có những phút giây ấy, nhờ họ, tôi thấy cuộc đời đẹp biết bao, đáng sống và đáng hy sinh biết bao. Cuộc đời, suy cho cùng, mọi thứ đều tiêu tan đi, chỉ có tình thương là ở lại.

Bạn ghét tôi, nếu điều đó khiến bạn có thêm niềm vui sống thì bạn cứ việc. Và hãy yên tâm, rằng tôi sẽ không ghét lại bạn. Vì thật lòng, tôi chưa từng ghét ai, dù họ có gây ra cho đời tôi nỗi đau nào đi chăng nữa. Tôi sợ ghét, tôi sợ hận, sợ sự khổ tâm, nên tôi chẳng bao giờ ghét, nói đúng hơn là tôi chẳng dám.

Có những lúc bị ai đó làm tổn thương ghê gớm, tôi ước có thể hét lên thật to, tôi ghét họ, hận họ. Thậm chí tôi nghĩ, nếu họ gặp trắc trở trong cuộc sống, tôi sẽ mãn nguyện lắm. Nhưng tôi đã nhầm, càng hận ai đó chỉ càng chứng tỏ mình còn quan tâm đến người ta.

Những nỗi hận, chẳng thể nào hóa giải nỗi buồn trong lòng tôi. Và cách tốt nhất để nỗi đau vơi đi, là đi tìm niềm vui khác cho đời mình. Đôi khi, tôi chúc họ may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống. Cũng chẳng phải vì tôi bao dung, suy cho cùng, khi họ hạnh phúc, tâm hồn họ sẽ nhẹ nhàng, thanh thản, họ sẽ yêu đời và ít gieo nỗi đau cho người khác, trong đó có tôi.

Có thể ai đó bảo tôi rằng, tôi không nên quan tâm đến những người không thích mình, hãy làm những gì tôi thích, hãy sống cho chính tôi, đừng vì người khác mà tự chuốc lấy nỗi buồn. Tôi không làm được điều đó.

Tôi chỉ thực sự thấy mình sống khi được ở trong cộng đồng, được nhận và được cho đi. Giữ khư khư những gì mình có cho riêng mình, mọi thứ chẳng bao giờ nở hoa, ngược lại, có thể, nó sẽ chết dần chết mòn với thời gian.

Tôi vẫn luôn tập cách vui sống mỗi ngày, với những người luôn yêu thương tôi và cả những người đã, đang và muốn ghét tôi. Tôi luôn tin, cuộc đời này công bằng, không lấy đi của ai tất cả. Có chăng, sự cho và cái nhận, đến và đi theo những cách khác nhau, những lúc khác nhau mà thôi.

Mỗi người có một sự lựa chọn riêng để sống và kiếm tìm niềm vui, hạnh phúc. Bạn có thể lựa chọn "sự ghét" nếu bạn thấy vui. Riêng tôi, tôi chọn sự thanh thản.

Dẫu cho, bạn ghét tôi chừng nào đi nữa
Dẫu cho, cuộc đời này lắm gập ghềnh, tôi vẫn hạnh phúc với những gì đang có.
Đơn giản, vì tôi trân quý cuộc đời này

12 thg 8, 2011

Hãy chờ em ở cuối con đường ...!







Đường đời với muôn vàn ngã rẽ khác nhau, đứng trước những ngã rẽ cuộc đời liệu ai đó có đủ sáng suốt để chọn đúng con đường mà ng trong lời hẹn muốn mình đợi? Liệu ai đó có đủ bản lĩnh vượt qua mọi khó khăn thử thách trong cuộc sống để tìm về bên ai?
" Ng ta chỉ trở về khi biết rằng có ai đó đang đợi mình." - tôi đã từng đọc câu này ở đâu đó. Phải ng ta chỉ trở về khi có một ai đó đang chờ đợi. Đó là một niềm hạnh phúc, một niềm an ủi lớn lao để biết rằng trên cuộc đời này mình vẫn còn quan trọng với một ai đó.


Chờ đợi để hiểu đc rằng trái tim vẫn còn muốn được tương phùng. Để đến khi gặp lại ta sẽ vỡ òa trong niềm hạnh phúc, hân hoan ấy. Để thấy rằng quãng thời jan chờ đợi ấy là ko hề vô nghĩa, để biết rằng thì ra ko phải chỉ có mình ta đang chờ đợi... 

Nhưng đôi khi sự chờ đợi lại đi cùng với sự vô vọng. Ta biết nhưng vẫn chờ đợi như một đứa trẻ vẫn luôn mong ngóng cái kết có hậu trong mỗi câu chuyện cổ tích. Tại sao vậy? Vì cuộc đời vẫn luôn còn " hy vọng" và " kì tích". Phải biết đâu một ngày nào đó ...

Một ngày nào đó ta đi đến cuối con đường nhưng lại chợt nhận ra rằng người đang đợi ta ở đó không phải là ng mà ta vẫn hằng mong muốn thì sao ???. Sẽ có một chút hụt hẫng, một chút bàng hoàng. Nhưng xin hãy nhớ cho rằng:" đôi khi cuộc sống không đến đúng như những gì chúng ta mong muốn nhưng lại hơn cả những gì chúng ta mong đợi." Vậy thì hãy thôi đắn đo và hãy cảm thấy hạnh phúc vì có một ai đó đã chờ ta ở cuối con đường. Và đừng quên nói lời cám ơn với người ấy.

Ng ta thường tiếc nuối vì những gì ng ta ko có đc và rồi cứ đắm chìm mãi trong mộng tưởng đó. Những giấc mơ thì bao giờ chẳng đẹp đẽ và lung linh hơn hiện thực nhưng con ng ta đâu thể cứ mãi lạc lối trong những jấc mơ ấy. Một ngày nào đó cũng sẽ phải tỉnh giấc, vậy thì có lẽ nên tỉnh giấc sớm 1 chút. 

" Hãy chờ em ở cuối con đường ..."

Tôi tự hỏi liệu có ai đó đang chờ mình ở cuối con đường không? Và liệu có ai đó muốn tôi chờ họ? Tôi không biết, có lẽ phải đi đến cuối con đường mới biết được.

Vậy thì " hãy chờ em ở cuối con đường ..."
 

11 thg 8, 2011

Dan Ao Mua Xuan - Quynh Dung | Tải, lyrics, nhạc chờ bài hát


.....Hỏi hoa hoa chẳng nói, hỏi mây mây lặng đứng




Hỏi gió gió ngập ngừng, hỏi nắng nắng ngại ngùng.....

 

.....Anh sẽ về khi mai vàng trước ngõ


và lang thang chim én mang sầu về cuối trời



quà cho em là bướm và hoa thơm cỏ biếc



với gió mát lưng đồi, với tiếng sáo tuyệt vời ......




6 thg 8, 2011

LOVE AND COFFEE CUPS (give the man I love)



Người ta hay nói tình yêu có hương vị của một thỏi socola, vừa ngọt ngào, vừa đắng. Còn riêng mình, tình yêu mang hương vị của một tách cafe.

Tùy từng người mà ly cafe đó mang tên của espresso, capuchino hay chỉ đơn giản là môt ly đen đá.
Khi tình yêu chớm nở, nó mang hương vị nhẹ dịu, ngọt ngào của capuchino, nhiều bọt và "vui tươi", rất dễ uống và mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, bắt mắt với hình ảnh của những trái tim quyện vào nhau. Nhìn chúng mới ấm áp và thân thiết làm sao.
Khi tình yêu kết thúc, người ta nghe đau ở tim và đắng ở họng như đang nuốt từng ngụm espresso đậm đặc. Chỉ một ly nhỏ xíu nhưng có thể nhâm nhi cùng mẩu bánh nhỏ đến hết buổi chiều buồn trong một quán quen. Cũng giống như tình yêu khi chia tay, có thể phải mất cả một đời để quên hoặc có thể chẳng bao giờ quên được dù bạn đã đi hết chặng đường đời. Ôi! Thứ cafe đậm đặc, có đắng quá không?

Khi yêu, ai cũng mong chuyện tình của mình như cốc cafe sữa, ngọt ngào, dễ uống và quen thuộc. Cafe đen dành cho những anh chàng cục mịch nhưng mạnh mẽ, yêu đơn giản mà thủy chung.
Những câu chuyện xoay quanh ly cafe sẽ không bao giờ kết thúc, trừ khi một ngày người ta không còn biết đến hương vị của sự sẻ chia. Có ai thống kê được số ly cafe mình đã uống qua trong đời? Có lẽ không. Nhưng họ sẽ nhớ rõ mình đã đi cùng ai và đến những chốn quen thuộc nào.

Một ngày mưa ngồi trong quán cafe, không muốn nghĩ điều gì xa xôi. Chỉ mong cuộc sống sau này sẽ chầm chậm trôi qua,mang theo hương vị của những tách cafe, rồi mang mình dừng lại ở một ly sữa nóng. Gờ tim chỉ còn đủ chỗ cho những điều dễ chịu nhất. Vẫn có thể có cafe nhưng hương vị thật nhẹ nhàng thôi nhé!

14 thg 7, 2011

I close my eyes ......



Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầu
ta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mới
ta chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợi
những-người-sống-giùm-cuộc​-đời-ta..

Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá mà
có một người chờ ta sau một ngày mệt mỏi
có một người thấm ướt khăn và lau dùm đôi bàn tay dính bụi
có một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏi
mùi hương ấy đến từ đâu?

Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâu
những giấc mơ nửa đêm về sáng..
thương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắt
quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia.

Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về... ngày xưa
những tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giới
làm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhói
nhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tối
vẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao!

Khi được quyền chọn lựa ta đâu biết mình đang hạnh phúc xiết bao
có cơ hội nhìn thấy nụ cười hơn nước mắt
ta cho phép ta buông tay nơi này và giữ chặt ở một nơi khác
miễn sao lòng mình đủ thanh thản
cho những lần đối mặt ở ngày sau..
Không cần biết người này cũng chênh vênh ngay từ lúc gật đầu
nỗi mơ hồ của người đứng trong làn sương mù buổi sáng
chỉ muốn bước chân tiếp theo sẽ đi cùng một người thân thiết
đi và cố tin vào một tình yêu bất biến
không chút nghi ngờ lẫn nhau!

Không cần biết người đó sợ đến mức nào cảm giác ngồi trong đêm thâu
chẳng dám nằm xuống vì biết rằng không muốn đứng lên nữa
tại sao yêu một người mà không thể tựa vai vào người đó
yêu một người mà phải học cách đứng một mình trong chiều gió
nhìn hơi ấm cứ cạn dần đi..

Khi ta chọn người này và trả lại người đó về trong ý nghĩ hoài nghi..