23 thg 6, 2010

THE LIFE !




Dù đục dù trong ,con sông vẫn chảy

Dù cao dù thấp ,cây lá vẫn xanh

Dù người phàm tục hay kẻ tu hành

Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ

Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó

Tại sao ta không tròn ngay từ trong tâm

Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy nầm

Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng

Nếu tất cả đường đời đều trơn láng

Chắc gì ta đã nhận ra ta

Ai trong đời cũng có thể tiến xa

Nếu có khả năng tự mình đứng dậy

Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy

Không chỉ dành cho một riêng ai

7 thg 6, 2010

TÔI NGƯỜI LỮ KHÁCH ...

 

Đã xa xa lắm...bụi thời gian. Sóng gào...bờ cát trắng chiều hoang. Về đâu...lữ khách chiều nắng nhạt. Bờ biển vắng rồi...cánh hải âu. 

 

 

Xích lại gần hơn...hải âu cùng sóng biển. Cát trắng trải dài...bờ biển suốt chiều ...hoang. Hồn tôi...lữ khách ngày hôm đó. Tìm chốn đường về...với cố nhân.

 

 

 

 

3 thg 6, 2010

CÓ PHẢI LÀ TÌNH YÊU !






Họ mến nhau, họ có một dự cảm mơ hồ và xao xuyến, nhưng họ sợ mình ngộ nhận về nhau nên tự...rời khỏi cuộc sống của nhau, để rồi khi cả hai bỗng gặp lại trong một dịp tình cờ, thì guồng sống đã quay theo chiều khác...

Một buổi chiều đầy gió... -

Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh sau hai năm nói chuyện qua mạng.
Ngoài đời, anh không khác trong avatar trên mạng là mấy. Cách nói chuyện của anh vẫn dễ gần, đáng yêu nhưng sâu sắc. Gặp nhau, chúng tôi vẫn có vô số chuyện để thảo luận không ngừng.
Anh đẹp. Và tôi thường bối rối khi phải đối diện với vẻ đẹp ấy. Mỗi lần bắt gặp tia nhìn của anh hướng vào đôi mắt mình, tôi lại né đi. Không phải vì tôi tự ti về vẻ bề ngoài của mình, mà vì tôi lúng túng, không biết đáp trả thế nào trước một người trông như "bức tượng thần thoại Hy Lạp". Tôi có cảm giác, từ khi bắt gặp ánh nhìn né tránh ấy, anh bắt đầu chú ý hơn thái độ của tôi...
Chắc anh không thích tôi đâu, vì chúng tôi xác định cả hai chỉ là bạn bè. Anh thường gọi tôi là "em gái", và tôi cũng hay trêu đùa "ông anh".
Cuộc sống còn dài mà. Hãy cứ xem cách cư xử kế tiếp của anh đã...

Đêm - Huy Long

Gặp em, tôi cảm thấy rất mến. Trên mạng em dạn dĩ bao nhiêu thì ngoài đời chững chạc và băng giá bấy nhiêu. Tôi thích mẫu con gái như vậy.

Em đã biết được rằng tôi "có ý đồ" hay sao ấy, nên vì vậy mà em né cái nhìn của tôi chăng? Tôi không hề muốn giữa tôi và em khó xử, tôi cũng không hẳn yêu em, tôi chỉ hơi xao xuyến, nhưng chẳng lẽ vì thấy mà cuộc trò chuyện êm vui bấy lâu trở nên nặng nề? Không thể được...
Không muốn tiếp tục làm em khó xử, nên tôi tạm tránh mặt. Tin nhắn của em bay đến, nội dung rất bình thường: "Ngày mai anh sẽ ra công viên chứ?", thế mà dù rất muốn, tôi vẫn không dám trả lời, vì tôi sợ, biết đâu sẽ "lộ điểm yếu", và em sẽ phát hiện ra tôi "không xem em là bạn bình thường"...
Tôi xem em "hơn bạn bè", em có biết?...

o0o

Một thời gian sau

Ngày mưa -

Tình cờ gặp lại, tôi thấy anh thay đổi choáng ngợp. Nếu lúc trước, anh gặp tôi với một phong cách bụi bặm và lãng tử, thì nay anh khá lịch lãm với chiếc áo vest kiểu cách, đang cùng đối thoại rất thân mật với chị ngồi cạnh trong taxi. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, môi anh mấp máy một chút, nhưng rồi anh quay đi hướng khác, và tiếp tục trò chuyện, lại còn nắm tay chị ấy nữa...Tôi nhếch môi cười, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy xót xa...Phải chi ngày ấy, tôi kịp giữ anh lại bằng một cú điện thoại, khi thấy anh không trả lời tin nhắn, nhưng sự tự ái đã ngăn cản tôi, để đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào bắt chuyện với anh từ dạo ấy. Thật kì lạ. Tại sao chúng tôi không thể bình thường như lúc đầu, có điều gì khúc mắc ở đây, mà chính tôi cũng chẳng rõ?
Có lẽ nào...anh đã quên tôi rồi?
Ừ, quen trên mạng, rồi cũng như nhau cả thôi...

Buổi chiều ẩm ướt - Huy Long

Vừa thấy em, tôi đã muốn lao đến và thốt lên: "Em đấy ư?", nhưng ở em toát ra một vẻ gì đó rất kì lạ và mãnh liệt, khiến tôi không đủ can đảm để hành động theo suy nghĩ...
Em vẫn xinh như ngày nào. Trong tà áo dài trắng, em càng duyên dáng lạ...Liệu em có biết, tôi đang thực tập tại một công ty, và chị bên cạnh là "sếp"? Mà em có muốn biết điều đó hay không? Tôi không chắc lắm. Cũng có thể em đã có người yêu rồi. Biết nhau trên mạng nên thường e dè trong hoàn cảnh thật. Tôi không xin em cho mình một chút "danh phận" trong tim, tôi chỉ tự hỏi, liệu em có còn nhớ buổi chiều ngày ấy?

Có lẽ nào em yêu tôi không?

Chắc chỉ là mơ, nhỉ?


1 thg 6, 2010

CON ĐƯỜNG BỐN MÙA


Đã đi qua biết bao con đường nhưng trong tôi luôn hiện hữu một con đường thật đặc biệt — “Con đường bốn mùa”

 
Mỗi người đều đang đi trên một con đường chính là hành trình cuộc sống… Và không biết có ai đã từng nhận ra rằng một con đường bình thường trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông với những màu sắc tượng trưng khác nhau thì con đường cuộc sống cũng có bốn giai đoạn từ tuổi trẻ đến tuổi già với những cung bậc thăng trầm… 










Con đường của những mộng mơ vừa chớm nở, của những kí ức yêu dấu một thời xa xôi… Đã đi qua biết bao con đường nhưng trong tôi luôn hiện hữu một con đường thật đặc biệt — tôi gọi đó là “Con đường bốn mùa” với những sắc màu riêng. Từng ngày trôi qua, tôi đang chuyển động trên con đường ấy trong chuyến hành trình dài mang tên cuộc sống… 








Con đường màu xanh…Buổi sáng se se lạnh, chút gió từ mặt hồ khẽ thổi tung làn tóc rối nhưng không giống luồng không khí nóng của chiếc máy sấy tóc mà như cái điều hòa nhiệt độ thiên nhiên phả ra hơi nước mát lành. Tiết trời buổi sớm mai thật lạ lúc xuân đang về. Tôi thích nhìn lên bầu trời xanh vời vợi gió lộng để tìm tiếng hót họa mi réo rắt trên cành lá biếc. Sáng trong như ánh bình minh len qua kẽ lá, soi đốm nắng đầu tiên lên nụ hoa đào e ấp chúm chím môi hồng, dịu dàng như hoa lộc vừng rủ xuống mặt hồ mênh mang gợn sóng, tinh khiết như những giọt sương còn ủ mình trong thảm cỏ non xanh mướt… 
 


Con đường màu đỏ…Đầu tháng tư, đâu đó ẩn sâu trong tàn lá dày vài nụ phượng vĩ bé xíu đầu tiên để chợt nhận ra “Hè đã về rồi!”. Thoáng đó, kỳ thi học kỳ qua, ngước mặt lên là thấy cả một khoảng trời rực đỏ hoa phượng như những cánh bướm níu giữ thêm màu sắc sặc sỡ của nắng hạ. Vừa mang chút gì đó rạo rực của không khí ngày hè sôi động với biết bao kế hoạch vui chơi ấp ủ suốt những tháng dài học hành bận rộn, lại vừa mang một chút da diết, luyến lưu trường xưa bạn cũ trong tiếng ve sầu râm ran bao phủ cả khoảng không bởi âm thanh trầm buồn. Thân thương là thế bởi tôi đã đi qua hơn mười lăm mùa hoa trên con đường rực đỏ hoa phượng ướp đầy mùi hương kí ức đọng mãi cùng thời gian. Một ngày hè ngập nắng vàng ươm, có màu phượng hòa cùng màu “hoa trạng nguyên” đỏ thắm trên cổng trường đại học đang tiếp thêm cho tôi sức bật để tự bay cao đón chào cuộc sống trên chính đôi cánh của mình...






Con đường màu vàng…Tôi yêu trời mùa thu với gió nhẹ, trời trong, nắng nhạt được điểm xuyết bởi sắc vàng đậm của những con đường trải dài hoa cúc. Mỗi cánh hoa ẩn chứa một niềm hy vọng làm ánh lên sức sống của sự tin tưởng và tình yêu thương. Hoa cúc mùa thu mang hương thơm dịu vợi cho lòng tôi miên man trong khoảnh khắc giao mùa, cho tâm hồn tôi nhẹ bẫng như đám mây lơ đãng trôi về cuối chân trời, cho đôi tai tôi nâng niu những khoảng lặng giữa đời thường khi lắng nghe tiếng gió thổi, tiếng chim ca… Để biết rằng mỗi người là một nốt nhạc đan xen nhau trong cuộc sống tựa như bản hòa tấu bất tận của thời gian…



 

Con đường màu nâu…Chiếc lá bàng khô ép trong quyển lưu bút giờ chỉ còn lại những gân lá xác xơ. Một đêm đầu đông, gió rét mướt từ phương xa đến làm cả khu phố chuyển mình run rẩy. Hai bên đường vắng tanh, có chăng chỉ còn lại những cây bàng bơ vơ, vươn nhánh cây khô gầy trơ trọi sau khi đã phủ lên con đường một tấm thảm màu nâu đỏ lá bàng khô. Buổi chiều chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo của chiếc lá khô nào cong queo gồng mình dưới bánh xe quay nhanh rồi vỡ nát. Màu lá khô đượm buồn nhưng phần nào giúp vơi bớt sắc trời tẻ nhạt trong khí lạnh se sắt của ngày đông. Làn khói ấm từ lá bàng khô cháy đượm cũng đủ làm hồng đôi má, khiến đầu tôi mông lung một câu hỏi “Những chiếc lá bàng rơi rụng trước khi hòa vào đất còn có thể bên nhau làm bùng lên ngọn lửa trong đêm đông giá rét thì tại sao sức mạnh của tình yêu lại không thể bừng sáng xua đi mọi tối tăm ẩn trong từng ngóc ngách của cuộc sống này…”



 
Cùng trên một con đường nhưng đi qua mỗi mùa trong năm lại hiện lên màu sắc tiêu biểu khác nhau. Cuộc sống của con người với những cung bậc thăng trầm cũng đi qua một con đường như thế. Đó là mùa xuân màu xanh với những ước mơ non nớt nhưng đầy ắp hy vọng, là mùa hè màu đỏ với những hoài bão tuổi trẻ xây đắp thành công, là mùa thu màu vàng khi người ta cần chững lại để tìm kiếm những ý nghĩa tốt đẹp giữa cuộc sống thực tại và mùa đông màu nâu trầm mặc của hoài niệm trong không gian tĩnh lặng của tuổi già. 

Thời gian trôi như chuyến tàu đưa chúng ta lướt vội vã qua bốn giai đoạn trong hành trình cuộc sống. Người thành công nhất không phải là người đến đích trước bởi vì sân ga cuối cùng bao giờ cũng là “mùa đông của tuổi già”, chỉ có những người góp nhặt được vẻ đẹp của khung cảnh thiên nhiên bên ngoài nơi đoàn tàu đi qua và sống hạnh phúc trọn vẹn mỗi mùa mới thật sự là người có được thành công viên mãn! Khi đi qua từng giai đoạn của cuộc sống này, bạn và tôi còn chần chờ gì mà không cảm nhận giá trị của yêu thương ngay từ hôm nay!