30 thg 12, 2010

Là những khi





Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt 

là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát

là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát 

là những khi ngơ ngác không biết mình là ai... 

chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay
bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát 
nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt 
đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám 
sống như mong muốn sống thật lòng! 

Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không 
sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá 
mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ 
hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã 
có khác gì nhau... 

Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau 
lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén 
lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác 
lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt 
thì biết phải làm sao? 

Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào 
rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết 
rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách 
rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng 
để dần sẽ quen... 

Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay 
sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến 
mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn 
vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc 
không nỡ rời xa... 

Chỉ là bão dông đó là thứ chúng ta phải trải qua 
khóc một lần rồi thêm một lần nữa 
mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế 
không sớm thì muộn thôi... 

Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!

17 thg 12, 2010

Một chiều ngược gió





Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim từ bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi màu xanh không còn nữa?
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh bờ vai hút gió
Riêng chiều nay em biết, một mình em...

DƯỜNG NHƯ LÀ MUỘN MÀNG



Ta ngồi đếm những giọt cà phê
Nhỏ xuống đêm dài, đen quạnh
Dường như là ngoài trời rất lạnh
Buốt trái tim ta...

Ai vừa đến vừa qua
Để lại trong trái tim ta dấu hỏi
Ta đi tìm câu trả lời
Nửa đời, mòn mỏi
Mới hay đã muộn màng.

Cơn gió nào đi hoang
Lạc vào hồn ta, bỗng chốc thành nỗi nhớ
Không nên duyên nên nợ
Ta gom lòng, nhặt nhạnh những vết thương.
Chẳng trách được khách qua đường
Lúc nhớ, lúc quên giữa cuộc đời bề bộn
Ta lại ngồi một mình
Bên lề cuộc sống

10 thg 12, 2010

Yêu một ng đàn ông ở xa.......





  • Là ko có cái thùng phi di động để tập ..boxing..
  • Là ko có cái ôm siết chặt khi đông về ..
  • Là ko có cái ngực để dụi đầu mỗi khi buồn ngủ..
  • Không có ai để cắn  khi ..rảnh rỗi ko có chuyện gì làm..
  • Ko có cảnh chân gác lên cửa sổ, tay cầm cuốn sách , miệng nhâm nhi..chocolate..có ng đấm lưng..
  •  Ko có tài xế chở đi ăn , đi xem phim , đi ngắm con gái mặc đồ ..sexy
  •  Ko có bàn tay nắm chặt khi băng qua đường..
  • Ko tóc xõa hoang dại , mắt khép hờ , nhịp nhàng với những say mê trên ng anh..
  • Ko có ai để vuốt ve âu yếm , sờ mó lung tung..
  • Ko có ai để hành hạ , ăn hiếp
  • Ko có ng để nhõng nhẽo mỗi khi hok zui
  • Ko có ai để méc...
  • Ko có ai " cái này ko đc / cái kia ko chịu / cái gì cũng ko muốn/..chỉ muốn kiếm chuyện thui "
  • Ko có ai để hoài nghi " lúc trước a có đối với mấy cô đó giống như e bây giờ ko ???"
  • Ko có ai để khiến cảm xúc mình thôi chai sạn ..
  • Ko có ai để " này a biết e đi làm về mệt lắm ko , a còn dám ..làm trái ý e nữa , bây giờ a muốn gì "..
  • Ko có ai cùng nắm bắt những khoảnh khắc trong cuộc sống : một con mưa , một tia nắng , một nụ cười trẻ thơ, lang thang chụp ảnh..
  • Ko có ai để ..ko gì cả. CHỉ cần ngồi yên đó là đc rồi ........
Và cả trăm cả ngàn cái ko có nữa .... Vậy mình sẽ có gì ???? Từ từ để suy nghĩ..


5 thg 12, 2010

Xót xa..niềm tin của tôi đâu???



Em chênh vênh trong một chiều hiện tại, chênh vênh trong cái gọi là tình bạn, tình thân, tình yêu..
Nước mắt chẳng rơi vì những điều vô bổ, kỉ niệm k đáng có cũng đã thành hư vô, chỉ tiếc, lòng tin vừa chớm nở, đã vội tàn nhanh chóng

Hôm qua, em học cách đặt lòng tin vào một vài người, học cách chia sẻ, vị tha, học cách quan tâm đến những người em quý trọng..hôm nay mọi thứ trở nên quá mờ nhạt, nhạt vị nước mắt, nhạt cái gọi là yêu thương, sống..làm sao sống giữa bộn bề những con người mà k biết thù hay bạn, hnay thân quen như một người tri kỷ, ngày mai trở ngược lại đâm thẳng vào tim ta từng nhát mà k chút xót xa..

Em thương cái tâm hồn nhỏ bé của mình, thương cái trái tim đầy những vết sẹo, làm sao mà nó nguyên vẹn khi những đợt sóng cứ ùa về, lăn tăn, mạnh có, nhẹ có, nhưng cũng đủ làm một người ngả rồi đến nghiêng

Hôm nay, em đã ngã ngay trên khu vườn niềm tin bé nhỏ của mình, chẳng đủ sức để tin thêm ai nữa, niềm tin bé nhỏ nhưng mất đi lại gây cảm giác đau đớn tốt cùng, có lẽ em cần phải đc đậy trong lòng kính, nơi đó an toàn và hợp với em hơn

Người với người..sống với nhau bằng cái gì????

ALONE




Người ta thường chỉ cảm thấy cô đơn khi quanh mình chẳng có ai. Nhưng tôi, tôi luôn cảm thấy mình rơi vào trạng thái cô đơn trong suốt 1 thời gian dài đằng đẵng, dù rằng xung quanh tôi vẫn có gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, và cả TY!

Tôi từng tự hỏi, tại sao nỗi cô đơn lại dày vò tôi nhiều đến thế. Bất kể lúc nào, lúc tôi đang cười nói, đang rơi nước mắt, đang buồn, đang vui, hay đang hạnh phúc, tôi vẫn cứ cảm thấy nỗi cô đơn hiện hữu trong lòng.

Nhiều lần, rất nhiều lần, hay như mới vừa lúc nãy thôi, lái xe trên đường về, nhìn phố xá đã lên đèn, nhìn dòng người hối hả, tôi bỗng thấy buồn và trống trải vô cùng. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Có nhiều khi tôi tự hỏi chính mình: cuộc đời này có gì vui? Hơn 20 năm được sinh ra và sống trên thế gian này, tôi có được bao khoảnh khắc để cảm nhận trọn vẹn niềm vui, niềm hạnh phúc? Hay chỉ là những ngày nối tiếp ngày, những ngày dài sống với nỗi cô đơn khắc khoải trong lòng?

Tôi thấy tôi-1-mình mong manh, ngột ngạt, hay lo lắng và quạnh quẽ. Có những lúc, tôi-1-mình rơi vào nỗi lo sợ triền miên. Mỗi khi tôi-1-mình cảm thấy rất sợ hãi, nhưng tôi tự cố trấn tĩnh, tự nghĩ cách , để rồi sau đó, tôi-1-mình rã rời, rồi thầm ước, nếu có 1 sự chia sẻ, chắc chắn tôi hẳn cảm thấy an lòng và vững tin hơn. Hay những lúc gặp khủng hoảng trong công việc, tôi-1-mình càng cảm thấy cô đơn. Và rồi tôi lại nghĩ, nếu không có nỗi cô đơn thường trực kia, thì nỗi cô đơn mới chắc hẳn sẽ không có cơ hội xuất hiện, để rồi khiến tôi rơi vào trạng thái stress triền miên...

Không biết "ai đó" sẽ nghĩ gì, có cảm thấy buồn không khi ngay lúc này, tôi lại bảo tôi đang cô đơn ghê gớm. Tôi thấy tôi đang lẻ loi chống chọi giữa cuộc đời này. Tôi thấy tôi thật mệt mỏi, không 1 điểm tựa, dù mọi người bảo rằng, nhìn thấy tôi đang hạnh phúc với TY.

Đến bao giờ, người giúp tôi vứt bỏ hẳn "gã cô đơn" ra khỏi trái tim tôi.