"Yêu, đó chỉ là đầy những sự đợi mong vô vọng
Yêu, đó chỉ là ảo mộng quyến rũ mơ hồ
Yêu, đó là sự vấn vương, hoang tưởng, trông chờ
Và là sự muộn phiền, hoá giải, đối mặt một ngày kia
Chia tay, đó là sự thật, hiển nhiên và sẽ đến
Chia tay, đó là sự bất ngờ không ai mong đợi
Chia tay, đó là sự giải cứu, chối bỏ, thoát thân
Và cũng là sự muộn phiền, tức tối, cô đơn một ngày nọ
Gặp nhau, đó là sự tạm bợ, không rõ, không lường
Gặp nhau, đó là sự không thể chối từ, ruồng bỏ
Mất nhau, đó là sự vĩnh cửu, tự nhiên, duy nhất
Mất nhau, đó là sự buồn bã không nỡ dối lòng
Yêu cũng có nghĩa là sự chuẩn bị
Chia tay có thể là sự bắt đầu
Mất nhau có lẽ đó là hạnh phúc
Hôn nhân biết đâu là để kết thúc thôi
Yêu, rồi chia tay
Gặp nhau, rồi mất nhau
Đó chỉ là sự đời buồn bã
Lặng lẽ trôi, buồn thế thôi
Sự đời không ai vượt nổi chữ "duyên"...
Tôi biết có một người tôi yêu
Tôi, chẳng dám nói
Hèn
Tôi biết có một người yêu tôi,
Nhưng, cũng chẳng dám nói
Nhát
Tôi biết có vài người không yêu tôi
Nhưng, vẫn cứ nói
Phiền
Tôi biết có một người tôi không yêu
Mà, không nỡ nói
Tội
Tôi biết có một người tôi từng yêu
Tôi, hơi hối tiếc
Buồn
Sao,
Không nói với nhau những lời muốn nói
Không trãi lòng ra đón ngày đang tới
Sao,
Không đến với nhau khi còn chưa muộn
Đêm đã qua rồi níu giữ được chăng?
Tôi biết có vài người yêu nhau
Mà, có ai nào biết trước
Duyên
Tôi biết có đôi người xa nhau
Nào, có ai nào trách móc
Phận
Nên,
Hãy làm ngay khi vẫn còn kịp lúc
Hãy nhìn nhau như ngày mai xa khuất
Vì trên đời có gì là mãi mãi đâu."
Một lần gặp nhau, vậy mà xót xa nhiều.
Duyên là bắt đầu, và nợ sẽ kết thúc.
Và mình thì cứ lửng lơ."