Đã lâu rồi không viết nổi một bài thơ
Bỏ thói quen mang vu vơ vào giấy
Khi cuộc đời chẳng giống ở chiêm bao
Thì thực tế... thơ không là gì cả
Ta đã sống bằng những ngày vất vả
Cuốn mình vào bao tất tả, lo toan.
Thì thực tế... thơ không là gì cả
Ta đã sống bằng những ngày vất vả
Cuốn mình vào bao tất tả, lo toan.
Có đôi lần thèm được như trẻ con
Sống đơn giản chỉ thương và ghét
Trên môi lúc nào cũng cười toe toét
Dù mới vừa ngã một cú thật đau.
Sống đơn giản chỉ thương và ghét
Trên môi lúc nào cũng cười toe toét
Dù mới vừa ngã một cú thật đau.
Ở trên cao và luôn tỏa sáng
Muốn một lần lời thơ đừng chán nản
Ta sẽ đem rao bán thử một lần