28 thg 10, 2010

CHUYẾN XE BUÝT KẾ TIẾP

Người ta thường hay nói “hình như” … Bởi chỉ nắm trong tay những điều chưa chắc chắn. Nhưng đôi khi, biết nó là chắc chắn. Họ vẫn hoài thích nói ‘hình như” … Người ta vẫn cứ thích lẫn lộn giữa thực và hư. Bởi sự thật phũ phàng hơn ta nghĩ. Nên cứ để bản năng và lý trí. Đi chung đường không biết sẽ về đâu …



Tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "Hmm, xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy."

Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!" Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.

Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: "Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau".


Một lần nữa, bạn lại bỏ qua chiếc xe hiện tại và ngồi chờ chiếc kế tiếp. Trời thì tối dần, và cũng có vẻ muộn rồi. Bạn tặc lưỡi nhảy đại lên chiếc xe buýt tiếp theo, và chẳng mấy chốc bạn phát hiện ra rằng mình chọn nhầm xe mất rồi!

Như vậy, bạn lãng phí thời gian và tiền bạc trong lúc ngồi chờ những gì bạn mong muốn! Thậm chí nếu có một chiếc xe buýt có điều hoà chạy tới, chưa chắc chiếc xe buýt này đã có thể thoả mãn được tiêu chuẩn của bạn, vì biết đâu điều hoà trên xe quá lạnh thì sao.

Các bạn thân mến, muốn mọi thứ đến với mình như là mình mong ước là một việc sai lầm. Vì vậy, nếu bạn không cảm thấy ngại thì cứ thử nắm lấy một cơ hội xem sao. Giả sử bạn cảm thấy chiếc xe buýt không làm cho bạn hài lòng, bạn chỉ việc nhấn chiếc nút đỏ, và xuống ở bến đỗ gần nhất, đơn giản vậy thôi.

Có ai dám nói rằng cộc đời là công bằng... Việc tốt nhất mà ta có thể làm là phải tinh ý và cởi mở hơn khi quan sát. Nếu chiếc xe buýt này không hợp với bạn, hãy nhảy xuống. Tuy nhiên bạn phải luôn luôn có những dự phòng khác để có thể dùng trên chuyến xe tiếp theo.

Nhưng đừng vội... Tôi chắc rằng có thể bạn đã có được kinh nghiệm này từ trước. Bạn trông thấy một chiếc xe buýt chạy tới (tất nhiên là chiếc xe bạn mong muốn), bạn vẫy xe, nhưng bác tài xế lại giả vờ như không trông thấy bạn và bỏ qua bến mà bạn đang chờ. Đơn giản là chiếc xe này không dành cho bạn rồi.

Lời cuối của câu chuyện này là, cảm giác được yêu giống như việc chờ một chiếc xe buýt mong ước. Bạn nhảy lên một chiếc xe, tức là chấp nhận cho nó một cơ hội, và mọi việc bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân bạn. Nếu bạn chưa có một quyết định cụ thể, hãy ĐI BỘ. Đi bộ giống như là việc chưa sẵn sàng yêu vậy. Mặt tốt của nó là bạn vẫn có thể chọn bất cứ chiếc xe buýt nào bạn muốn. Những người không muốn chờ đợi thêm nữa thì phải hài lòng với chiếc xe buýt mà họ đã chọn.

Còn thêm một điều nữa... đôi khi việc chọn một chiếc xe buýt quen thuộc thì tốt hơn là việc mạo hiểm chọn một chiếc xe lạ. Nhưng tất nhiên, cuộc đời sẽ không chẳng có gì là hoàn hảo nếu như thiếu sự mạo hiểm trong đó.

Vẫn còn một chiếc xe buýt mà tôi quên không nói với bạn - chiếc xe mà bạn không hề phải đợi. Chiếc xe này tự nó dừng lại, mời bạn lên xe và cùng bạn thực hiện cuộc hành trình hoàn hảo cho đến cuối đời.

Bạn không bao giờ thua cuộc khi yêu cả.

Bạn chỉ luôn thua cuộc bởi ngập ngừng mà thôi.

27 thg 10, 2010

HẠNH PHÚC NƠI NÀO



Hạnh phúc là gì mà sao ta mơ đến vậy
Một vòng tay,
Một nụ hôn nồng cháy
Có phải là hạnh phúc đó không?

Ta đi tìm gì giữa trời - đất mênh mông?
Một tia mắt, một cái nhìn thông cảm
Đôi tâm hồn vô tình va chạm...
Có được gọi là hạnh phúc...hay không ?

Ta và người đi ngược con đường
Nên ráo riết tìm nhau... và hồn ngập tràn khao khát
Hạnh phúc bây giờ có phải là ngọt ngào câu hát
Để ru lòng mình trong cái nhớ cuồng điên ...?

Hạnh phúc có là cái gì đó thiêng liêng
Ta phàm tục nên mãi tìm chẳng thấy...?
Hay hạnh phúc là điều bình dị...
Lặng thầm trong khoảng cách...Ta - Người?

17 thg 10, 2010

Vai diễn cuộc đời

Cuộc đời này chỉ là một bộ phim mà bạn là nhân vật chính, đa đoan hay sướng khổ là do bản thân bạn mà thôi.





Bỗng dưng tôi cảm thấy mình mệt mỏi kinh khủng tôi không biết hiện tại mình muốn gì, cần gì trong lúc này nữa. bỗng mình trở thành một con người khác lạ chính bản thân mình cũng cảm nhận thấy điều thay đổi đó nữa. Tôi nhận thấy nhiều những lời tung hô giả dối, tôi nhận thấy mọi thứ đều có nhân quả, đôi khi mọi thứ xung quanh không giống như mình nghĩ.

Tôi không muốn bản thân mình thay đổi, tôi không muốn lạc mất bản thân vì một vấn đề gì. Tôi sẽ làm điều gì mà bản thân mình cho là đúng và là cần thiết.

Khi bản thân mình cảm thấy mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát thì tốt nhất là hãy tìm cách đi ra khỏi chuyện đó, khi bản thân ở ngoài chuyện mình thấy mệt mỏi thì sẽ thấy dễ chịu hơn.
Tiền ư! Cần thiết thật đấy nhưng ngẫm mà xem nếu có tiền mà bản thân không lúc nào thấy thoải mái, thời gian cho cuộc sống của bản thân mình quá ít.
Hãy ngẫm đi xem điều gì là quan trọng với bản thân mình. Hãy xem mục tiêu của cuộc đời mình là gì?

Cuộc đời này chỉ là một bộ phim mà bạn là nhân vật chính, đa đoan hay sướng khổ là do bản thân bạn mà thôi.

Nhân vật của bạn có nhiều mặt có lúc bạn là một người tốt, có lúc bạn là kẻ xấu, bạn không thể bao giờ là một người hoàn hảo, dù có lúc bạn là một diễn viên rất hoàn hảo thì bạn vẫn vấp phải lỗi và vai diễn cuộc đời vẫn phải tiếp diễn.

Tôi dang diễn cuộc đời mình có điều khác với phim là cuộc đời của tôi và bạn không có sẵn kịch bản mà vai diễn này vừa diễn vừa viết kịch bản. bạn vừa là diễn viên vừa là đạo diễn. 

Vai diễn kết thúc khi người diễn viên không còn nữa …

Cuộc đời vẫn đẹp sao!

16 thg 10, 2010

TÙY TƯỞNG





Người ta thiếu cái gì thì đi tìm cái đó: kẻ đã có danh thường mưu cầu lợi lộc, người đã có tiền thì thích có quyền, người buồn đi kiếm niềm vui, người quyền cao chức trọng thèm được sống bình dị, giản đơn, chan hòa như cây cỏ, người cô đơn mê mỏi có bạn bè, người ưa sống nghiêm trang, ngay ngắn tìm những phút giây buông thả, khác mình, người trống vắng tình yêu mong có được tình nhân, người sinh lực "thừa mứa, chứa chan" kiếm tìm dục vọng, người bất hạnh hoang hoải bôn ba mơ có cho mình hạnh phúc, người thứ gì cũng có nhiều khi tự tử chết ngang xương, không lạ khi các đại gia khát khao thể hiện mình như những người "sống rất có chiều sâu", người vô danh trả giá rất cao cho cái sự nổi tiếng. Đời là vậy!!!

Một chút về sự quên lãng: rồi có khi những cái tên vốn thường được ca tụng, nhắc nhở, tung hô rất nhiều cũng có khi rơi vào quên lãng. Không gì chua xót bằng bụi lãng quên phủ lên những hư danh mới đó còn vàng son, óng chuốt. Biết cách để dần quen với sự nổi tiếng đã là quá khó, biết cách để chấp nhận và sống chung với sự quên lãng càng khó hơn, không phải ai cũng kham nổi "gánh nặng". Điều đó giải thích vì sao có những người cứ quay cuồng, rối rít cả đời, ép bản thân phải liên tục, liên tục sống trong những sự khác thường, bất thường hay dị thường, để tiếng tăm sẽ không bị lãng quên và mai một. Số khác bình thản hơn, biết lui về "ở ẩn" khi những xôn xao đã hạ màn, nhưng tận đáy sâu tâm hồn thì hẳn nhiên "ngấm tận xương" thứ dư vị đắng chát.

Một chút về cờ: Nếu là người thích chơi cờ và chơi rất giỏi, thích đi những nước cờ táo bạo, thông minh, thì có khi người ta chỉ cần thắng ai đó để thỏa mãn nỗi tự ái bản thân - chứ không phải vì niềm khát khao chinh phục để yêu thương thật sự.

7 thg 10, 2010

CẢM XÚC BẤT CHỢT




Nếu anh là  cơn mưa bất chợt
Thì tôi  là giọt sương trên lá
Sẽ gặp anh trên một vùng đất lạ
Nếu anh là cơn gió nhẹ vội thoáng qua
Thì tôi sẽ biến mình thành tán lá
Được  rung lên mỗi khi anh chạm vào
Nếu anh là con đường thẳng tắp
Tôi nguyện làm những viên sỏi dưới chân
Để vẫn mãi có anh đi cùng một hướng…
……………
Và nếu anh là gì đi nữa?
Thì tôi vẫn nguyện làm kẻ bên anh
...
Cho dù anh mãi là cơn mưa bất chợt hay là cơn gió thoáng qua
Thì tôi cũng mãi biến mình thành những giọt mưa còn đọng lại  trên lá
Để rơi cùng anh đến những phút cuối cùng.