17 thg 12, 2010

DƯỜNG NHƯ LÀ MUỘN MÀNG



Ta ngồi đếm những giọt cà phê
Nhỏ xuống đêm dài, đen quạnh
Dường như là ngoài trời rất lạnh
Buốt trái tim ta...

Ai vừa đến vừa qua
Để lại trong trái tim ta dấu hỏi
Ta đi tìm câu trả lời
Nửa đời, mòn mỏi
Mới hay đã muộn màng.

Cơn gió nào đi hoang
Lạc vào hồn ta, bỗng chốc thành nỗi nhớ
Không nên duyên nên nợ
Ta gom lòng, nhặt nhạnh những vết thương.
Chẳng trách được khách qua đường
Lúc nhớ, lúc quên giữa cuộc đời bề bộn
Ta lại ngồi một mình
Bên lề cuộc sống