5 thg 12, 2010

ALONE




Người ta thường chỉ cảm thấy cô đơn khi quanh mình chẳng có ai. Nhưng tôi, tôi luôn cảm thấy mình rơi vào trạng thái cô đơn trong suốt 1 thời gian dài đằng đẵng, dù rằng xung quanh tôi vẫn có gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, và cả TY!

Tôi từng tự hỏi, tại sao nỗi cô đơn lại dày vò tôi nhiều đến thế. Bất kể lúc nào, lúc tôi đang cười nói, đang rơi nước mắt, đang buồn, đang vui, hay đang hạnh phúc, tôi vẫn cứ cảm thấy nỗi cô đơn hiện hữu trong lòng.

Nhiều lần, rất nhiều lần, hay như mới vừa lúc nãy thôi, lái xe trên đường về, nhìn phố xá đã lên đèn, nhìn dòng người hối hả, tôi bỗng thấy buồn và trống trải vô cùng. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Có nhiều khi tôi tự hỏi chính mình: cuộc đời này có gì vui? Hơn 20 năm được sinh ra và sống trên thế gian này, tôi có được bao khoảnh khắc để cảm nhận trọn vẹn niềm vui, niềm hạnh phúc? Hay chỉ là những ngày nối tiếp ngày, những ngày dài sống với nỗi cô đơn khắc khoải trong lòng?

Tôi thấy tôi-1-mình mong manh, ngột ngạt, hay lo lắng và quạnh quẽ. Có những lúc, tôi-1-mình rơi vào nỗi lo sợ triền miên. Mỗi khi tôi-1-mình cảm thấy rất sợ hãi, nhưng tôi tự cố trấn tĩnh, tự nghĩ cách , để rồi sau đó, tôi-1-mình rã rời, rồi thầm ước, nếu có 1 sự chia sẻ, chắc chắn tôi hẳn cảm thấy an lòng và vững tin hơn. Hay những lúc gặp khủng hoảng trong công việc, tôi-1-mình càng cảm thấy cô đơn. Và rồi tôi lại nghĩ, nếu không có nỗi cô đơn thường trực kia, thì nỗi cô đơn mới chắc hẳn sẽ không có cơ hội xuất hiện, để rồi khiến tôi rơi vào trạng thái stress triền miên...

Không biết "ai đó" sẽ nghĩ gì, có cảm thấy buồn không khi ngay lúc này, tôi lại bảo tôi đang cô đơn ghê gớm. Tôi thấy tôi đang lẻ loi chống chọi giữa cuộc đời này. Tôi thấy tôi thật mệt mỏi, không 1 điểm tựa, dù mọi người bảo rằng, nhìn thấy tôi đang hạnh phúc với TY.

Đến bao giờ, người giúp tôi vứt bỏ hẳn "gã cô đơn" ra khỏi trái tim tôi.