16 thg 10, 2010

TÙY TƯỞNG





Người ta thiếu cái gì thì đi tìm cái đó: kẻ đã có danh thường mưu cầu lợi lộc, người đã có tiền thì thích có quyền, người buồn đi kiếm niềm vui, người quyền cao chức trọng thèm được sống bình dị, giản đơn, chan hòa như cây cỏ, người cô đơn mê mỏi có bạn bè, người ưa sống nghiêm trang, ngay ngắn tìm những phút giây buông thả, khác mình, người trống vắng tình yêu mong có được tình nhân, người sinh lực "thừa mứa, chứa chan" kiếm tìm dục vọng, người bất hạnh hoang hoải bôn ba mơ có cho mình hạnh phúc, người thứ gì cũng có nhiều khi tự tử chết ngang xương, không lạ khi các đại gia khát khao thể hiện mình như những người "sống rất có chiều sâu", người vô danh trả giá rất cao cho cái sự nổi tiếng. Đời là vậy!!!

Một chút về sự quên lãng: rồi có khi những cái tên vốn thường được ca tụng, nhắc nhở, tung hô rất nhiều cũng có khi rơi vào quên lãng. Không gì chua xót bằng bụi lãng quên phủ lên những hư danh mới đó còn vàng son, óng chuốt. Biết cách để dần quen với sự nổi tiếng đã là quá khó, biết cách để chấp nhận và sống chung với sự quên lãng càng khó hơn, không phải ai cũng kham nổi "gánh nặng". Điều đó giải thích vì sao có những người cứ quay cuồng, rối rít cả đời, ép bản thân phải liên tục, liên tục sống trong những sự khác thường, bất thường hay dị thường, để tiếng tăm sẽ không bị lãng quên và mai một. Số khác bình thản hơn, biết lui về "ở ẩn" khi những xôn xao đã hạ màn, nhưng tận đáy sâu tâm hồn thì hẳn nhiên "ngấm tận xương" thứ dư vị đắng chát.

Một chút về cờ: Nếu là người thích chơi cờ và chơi rất giỏi, thích đi những nước cờ táo bạo, thông minh, thì có khi người ta chỉ cần thắng ai đó để thỏa mãn nỗi tự ái bản thân - chứ không phải vì niềm khát khao chinh phục để yêu thương thật sự.