10 thg 9, 2010

Phía trước luôn có một con đường ....

Nhìn con đường phía trước. Cứ ngỡ đường còn xa. Nhìn con đường đã qua. Thấy đường đời ngắn ngủi. Cuối con đường ngoái lại. Giật mình bóng hoàng hôn.Ước chi thời xa ngái. Quay trở lại một lần.



 Mỗi ngày, mỗi người đều có những cảm xúc riêng, rất thật và rất yếu đuối, ta ngẫm lại điều đã làm ta đau, ngẫm lại những việc đã đi ngang qua ta, đi ngang qua xúc cảm, tự thấy mình như một con tàu lênh đênh trên biển lớn, như chiếc lá khẽ bay vèo theo cơn gió,...

Bình yên là gì đố ai định nghĩa được, hạnh phúc là gì mà ai ai cũng phải kiếm tìm, đôi lúc, ở cạnh một ai đó thôi đã là điều thực sự hạnh phúc, thực sự là bình yên. Nhưng con tàu nào chênh vênh giữa biển lớn có thể tìm được chút bình yên, chiếc lá nào bay theo gió rồi cũng tan theo gió, còn chúng ta - tan trong nhau

Hãy để hạnh phúc và nụ cười cuốn trôi đi những thương đau, rồi ta sẽ thấy cuộc đời còn nhiều điều đáng sống, bình yên sẽ đi qua sẽ còn rất nhiều khoảng trống, à, lúc đấy nhớ sưởi ấm cho nhau. Rồi một mai khi mái tóc chúng ta úa màu, sẽ mỉm cười vì ngày xưa chúng ta như thế, biết yêu, biết giận hơn và cũng biết chia tay

Rồi sẽ có ngày, những con nắng mùa về làm chúng ta say, trong tình yêu dịu dàng và tươi mới, có lẽ đấy phải chăng là điều mà chúng ta vẫn đợi, mùa về, cơn mưa cũ cũng qua.
Ngồi lại bên nhau, chúng ta cùng nghe bài hát về phương xa, chúng ta là những người không quen, vô tình mà hẹn.Một buổi quây quần - một giọng hát ngân vang.
Cà phê chiều trong cái nóng nảy của mùa sang, có cơn mưa nào ướt tâm hồn người lữ khách, cơn mưa cũ ướt mèm, ướt cả trái tim và tâm hồn hiu quạnh, phố vẫn thế, và người cũng vẫn đi về trên nhưng con đường quen.

Giật mình, bỗng nghe phố gọi tên, chiều hẹn gặp trong góc phòng ấm, nhấp một tách cà phê tự pha cho mình - đậm, lắng nghe tiếng lòng mình và tiếng sóng bình yên …

p/s:

Rất nhiều người đã đến và đi qua em phải không, cũng như vậy, rất nhiều niềm vui cũng như nỗi buồn đã đến và đi qua em. Em có bao giờ tự hỏi cái gì đã ở lại với chính mình. Nỗi buồn hay niềm vui, sự tự tin hay sự bế tắc không lối thoát

Đời nhạt nhẽo bởi vì có những gia vị nhạt nhẽo, và khi em cảm thấy đời nhạt nhẽo chính là lúc em cũng nhạt nhẽo nhất. Sao không tự làm đậm mình lên để cuộc đời vì em mà toả sáng. Cuộc sống nằm trong bàn tay của mỗi con người, vì thế mỗi con người phải tự tạo nên cuộc sống.
Khi người nào đó cảm thấy cuộc sống quay lưng với họ, chính là lúc họ đang quay lưng lại với cuộc sống.
Vô vị hay không , điều đó phụ thuộc vào em chứ không phải cuộc sống đâu em nhé. Mỉm cười nào