4 thg 5, 2011

Con đường tôi đi .........



Vẩn vơ trong những suy nghĩ về ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai, thời gian chẳng chờ đợi ai, những khoảnh khắc cứ từng giây, từng phút trôi qua, mãi chẳng thể níu giữ được. Luôn cảm thấy thời gian chẳng bao giờ là đủ, như con thỏ càng cố chạy nhanh lại càng hoảng sợ, muốn chạy nhanh hơn nữa. Muốn ôm đồm mọi việc, cố hoàn tất trong hôm nay vì ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Nhưng cũng biết là không thể...



 Cái sự vô tình của con người cũng như những điều chưa biết vậy. Con người càng giàu tình cảm thì càng nhận ra rằng mình vô tình. Để rồi thấy sợ mỗi bước thời gian qua đi, sợ những sỏi đá của dòng đời, mang theo những ám ảnh của quá khứ và âu lo cho tương lai. Cuộc sống là thế, được và mất, có những tình cờ như định mệnh hay những chia ly tưởng số phận đã an bài. Có những thành công chợt đến trong tầm tay, có những thất bại chỉ trong tích tắc. Con người trưởng thành từ những điều ấy. Nhưng suy cho cùng, không bao giờ là quá muộn để quay đầu lại, cũng như không bao giờ là quá muộn để biết trân trọng những khoảnh khắc ta có được trong đời.



 Thời gian không thừa thãi để yêu thương, không thừa thãi để sống hết mình, không thừa thãi để hưởng thụ. Duyên kỳ ngộ chưa chắc đã tránh được chia ly. Thất bại chưa chắc đã tồi tệ, bởi những người thành công đôi khi còn thất bại nhiều hơn những người khác. Con người ta không thua khi gặp thất bại, họ chỉ thực sự thua khi bỏ cuộc. Chưa nói về những kết quả xa xôi, chỉ mong rồi đấy mình có thể làm việc hết mình và sống hết mình.



Gió mùa về, đã từng mong có một chút hơi ấm trong mùa đông giá lạnh. Cần một chút yêu thương để vươn lên phía trước, một tình yêu để hết mình cái tuổi đôi mươi này... Vậy mà nhiều khi vẫn tự hỏi tình yêu có thật trên đời không, hay chỉ là quán tính của những cảm xúc nông nổi nhất thời, hời hợt. Cứ như nhân viên văn phòng, lặng lẽ từng ngày lặp đi lặp lại một cách vô cảm. Tình cảm cứ đều đặn như một cỗ máy cài đặt sẵn. Đã có, đã từng, rồi mặc định mình trong tình cảm đó, bây giờ vẫn không biết là hết có, hết từng chưa. Nhiều khi mọi thứ bất chợt ùa về, lại thấy mình đừng nhìn nó với lòng dạ trống rỗng. Không buồn, những cũng không đủ để gọi là bình thản... vô cảm thì đúng hơn.



Em ngồi lặng lẽ trong phòng, đã lâu lắm rồi em không khóc vì bất cứ điều gì. Anh đã từng dạy em phải tự biết đứng dậy, đừng dựa dẫm bất kì ai... vì chẳng ai sẽ cho em dựa dẫm cả đời. Em đã mạnh mẽ suốt từng ấy năm nay. Kể cả bây giờ, cũng chỉ là một nụ cười chua chát khi tất cả kỉ niệm ùa đến vây ngộp lấy mình. Một cảm giác trống rỗng đến khó tả. Tự thấy những gì đẹp nhất cũng đang khinh khỉnh quay lưng bỏ đi. Chợn người, nhưng chẳng buồn lay mình níu lại.



Nhắm nghiền mắt... và hy vọng về tương lai



Cám ơn ngày đã qua, sẽ cố giữ mà trân trọng

Cám ơn người đang qua, đã đến lúc trở thành xa lạ

Cám ơn nỗi đau sẽ qua, dù đang cố giấu tất cả vào trong bề bộn những chắp vá mỗi ngày phải gặp!