22 thg 4, 2011

Em chỉ là...

Em chỉ là ngọn gió, em chỉ là lá cỏ mỏng manh, em chỉ là nhành hoa dại bên đường anh vô tình không thấy... 


Tôi thích những câu thơ giản dị mang nhiều tâm sự của những cô gái đang yêu, mong manh, mơ hồ, xa vắng với mối tình tuyệt vọng, đơn phương. Ai đó nói rằng "những trái tim nhạy cảm là những trái tim rộng mở, một tâm hồn mang nhiều vết thương là một tâm hồn đẹp bởi họ biết nâng niu, trân trọng những thứ mà người đời thường vô tình bước qua". 

Đến một ngày, khi trái tim nhiều vết xước của tôi mạnh mẽ hơn để nhận ra hạnh phúc là vị tổng hợp của đắng, cay, mặn, ngọt, hy vọng và tuyệt vọng, nụ cười và nước mắt. Tôi tự hỏi: "Vì sao những cô gái luôn tự ví mình nhạt nhòa như thế, bé nhỏ như thế?". Dù chỉ là một hạt cát thôi, tôi vẫn mơ một ngày hóa thành trai ngọc. Mà nếu ngày đó không đến thì mình vẫn là một hạt cát lấp lánh dưới ánh mặt trời. 

Như rất nhiều những cô gái mơ mộng khác, tôi thích phim Hàn Quốc, thích truyện hiện đại thay vì chìm đắm vào những giấc mơ cổ tích thời thơ ấu. Giấc mơ cổ tích chỉ dành cho những cô bé lên ba. Khi Lọ Lem nhất định phải hóa thành công chúa, đánh rơi giày thủy tinh để hoàng tử đi tìm. Hay Bụt hiện lên, mang đến bộ áo đẹp tuyệt trần cho cô Tấm đi trảy hội... 

Tôi chỉ là một cô gái bình thường trong rất nhiều cô gái bình thường khác nên tôi thích mô típ một bạch mã hoàng tử ngạo mạn, kiêu căng bị đánh gục bởi một cô bé Lọ Lem không bao giờ biến thành công chúa (tức là chân không dài, mắt không ướt, sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có quá nhiều sóng gió, bi kịch và tất nhiên cũng không quá nhiều tiền). Tức là tất cả đều bình thường nhưng đặc biệt ở chỗ, cô ấy bình thường mà không tầm thường. Cô ấy lạc quan, biết mình cần phải làm gì và cô ấy có một trái tim rộng mở, một trái tim biết ghét, biết yêu, một trái tim dũng cảm đứng về lẽ phải và bảo vệ lẽ phải.

Sáng nay đọc một bài thơ, cô gái quê khiêm nhường nói:"Mình không có chất thơ của con gái Hà thành, không có sự trẻ trung sôi nổi của con gái Sài Gòn, cái mặn mà của con gái miền Trung nên cô ấy nhạt nhòa quá! Cô chẳng thể níu giữ được trái tim người con trai mình yêu", tôi thấy vừa thương vừa giận. Thương vì cô ấy mong manh quá, nhỏ bé quá nhưng tự hỏi, sao cô ấy lại thiếu tự tin đến thế. Cô ấy có những nét đẹp mà không ai có được, như vị ngọt ngào thanh khiết của trái vải ẩn dưới lớp da xù xì, như làn gió mát giữa mùa hạ oi bức và một vầng trăng đầu tháng xanh mờ, nhỏ bé mà nên thơ.
Vì thế, tôi rất thích bài thơ "Thơ vui về phái yếu" của nữ sĩ Xuân Quỳnh:


"... Anh thân yêu, người vĩ đại của em
Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi,
Lời rong rêu chưa ai biết bao giờ
Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
Là hạt bụi vô tình trên áo
Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo
Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn..."

Nếu một ngày nào đó, tình yêu ra đi, đừng tự trách mình không đủ xinh đẹp, không đủ thông minh, không đủ lôi cuốn để giữ chân người ở lại. Em chỉ là ngọn cỏ mong manh nhưng em mang đến màu xanh cho bình minh. Em không phải bông hồng kiêu sa, em chỉ là nhành hoa dại nhưng em sẽ chắp cánh cho những ước mơ của anh bay cao. 

Em chỉ là em thôi nhưng không ai thay thế được em đâu. Bởi em là duy nhất dù em không xinh, không nổi bật nhưng em biết trao yêu thương và nhận lại yêu thương.