3 thg 6, 2010

CÓ PHẢI LÀ TÌNH YÊU !






Họ mến nhau, họ có một dự cảm mơ hồ và xao xuyến, nhưng họ sợ mình ngộ nhận về nhau nên tự...rời khỏi cuộc sống của nhau, để rồi khi cả hai bỗng gặp lại trong một dịp tình cờ, thì guồng sống đã quay theo chiều khác...

Một buổi chiều đầy gió... -

Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh sau hai năm nói chuyện qua mạng.
Ngoài đời, anh không khác trong avatar trên mạng là mấy. Cách nói chuyện của anh vẫn dễ gần, đáng yêu nhưng sâu sắc. Gặp nhau, chúng tôi vẫn có vô số chuyện để thảo luận không ngừng.
Anh đẹp. Và tôi thường bối rối khi phải đối diện với vẻ đẹp ấy. Mỗi lần bắt gặp tia nhìn của anh hướng vào đôi mắt mình, tôi lại né đi. Không phải vì tôi tự ti về vẻ bề ngoài của mình, mà vì tôi lúng túng, không biết đáp trả thế nào trước một người trông như "bức tượng thần thoại Hy Lạp". Tôi có cảm giác, từ khi bắt gặp ánh nhìn né tránh ấy, anh bắt đầu chú ý hơn thái độ của tôi...
Chắc anh không thích tôi đâu, vì chúng tôi xác định cả hai chỉ là bạn bè. Anh thường gọi tôi là "em gái", và tôi cũng hay trêu đùa "ông anh".
Cuộc sống còn dài mà. Hãy cứ xem cách cư xử kế tiếp của anh đã...

Đêm - Huy Long

Gặp em, tôi cảm thấy rất mến. Trên mạng em dạn dĩ bao nhiêu thì ngoài đời chững chạc và băng giá bấy nhiêu. Tôi thích mẫu con gái như vậy.

Em đã biết được rằng tôi "có ý đồ" hay sao ấy, nên vì vậy mà em né cái nhìn của tôi chăng? Tôi không hề muốn giữa tôi và em khó xử, tôi cũng không hẳn yêu em, tôi chỉ hơi xao xuyến, nhưng chẳng lẽ vì thấy mà cuộc trò chuyện êm vui bấy lâu trở nên nặng nề? Không thể được...
Không muốn tiếp tục làm em khó xử, nên tôi tạm tránh mặt. Tin nhắn của em bay đến, nội dung rất bình thường: "Ngày mai anh sẽ ra công viên chứ?", thế mà dù rất muốn, tôi vẫn không dám trả lời, vì tôi sợ, biết đâu sẽ "lộ điểm yếu", và em sẽ phát hiện ra tôi "không xem em là bạn bình thường"...
Tôi xem em "hơn bạn bè", em có biết?...

o0o

Một thời gian sau

Ngày mưa -

Tình cờ gặp lại, tôi thấy anh thay đổi choáng ngợp. Nếu lúc trước, anh gặp tôi với một phong cách bụi bặm và lãng tử, thì nay anh khá lịch lãm với chiếc áo vest kiểu cách, đang cùng đối thoại rất thân mật với chị ngồi cạnh trong taxi. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, môi anh mấp máy một chút, nhưng rồi anh quay đi hướng khác, và tiếp tục trò chuyện, lại còn nắm tay chị ấy nữa...Tôi nhếch môi cười, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy xót xa...Phải chi ngày ấy, tôi kịp giữ anh lại bằng một cú điện thoại, khi thấy anh không trả lời tin nhắn, nhưng sự tự ái đã ngăn cản tôi, để đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào bắt chuyện với anh từ dạo ấy. Thật kì lạ. Tại sao chúng tôi không thể bình thường như lúc đầu, có điều gì khúc mắc ở đây, mà chính tôi cũng chẳng rõ?
Có lẽ nào...anh đã quên tôi rồi?
Ừ, quen trên mạng, rồi cũng như nhau cả thôi...

Buổi chiều ẩm ướt - Huy Long

Vừa thấy em, tôi đã muốn lao đến và thốt lên: "Em đấy ư?", nhưng ở em toát ra một vẻ gì đó rất kì lạ và mãnh liệt, khiến tôi không đủ can đảm để hành động theo suy nghĩ...
Em vẫn xinh như ngày nào. Trong tà áo dài trắng, em càng duyên dáng lạ...Liệu em có biết, tôi đang thực tập tại một công ty, và chị bên cạnh là "sếp"? Mà em có muốn biết điều đó hay không? Tôi không chắc lắm. Cũng có thể em đã có người yêu rồi. Biết nhau trên mạng nên thường e dè trong hoàn cảnh thật. Tôi không xin em cho mình một chút "danh phận" trong tim, tôi chỉ tự hỏi, liệu em có còn nhớ buổi chiều ngày ấy?

Có lẽ nào em yêu tôi không?

Chắc chỉ là mơ, nhỉ?