28 thg 10, 2011

Vị đắng cafe

Ly cafe không biết tự khi nào
Đi vào đời anh cũng như là em vậy
Mỗi sáng lên lại cùng anh thức dậy
Khi đêm về thao thức nỗi mong em

Không ngọt ngào, mát lạnh như kem
Chẳng dịu dàng như chai Ken thơm ngát
Chẳng cay nồng Hennessy, Chivas
Chằng đê mê như một điếu Craven

Ly cafe cũng hệt như em
Luôn biến hóa đến trăm nghìn cung bậc
Lúc ấm áp lúc dịu dàng rất mực
Lúc lạnh lùng lúc chua đắng xót xa

Muốn đậm đà hương vị có Moka
Muốn dịu ngọt, thêm vào đôi thìa sữa
Say đắm có Cappucino rực lửa
Hay như anh đơn giản tách đen thôi

Tùy Bút


Đừng bắt tôi phải nói
Những điều giấu trong tim
Sáng chủ nhật im lìm
Ngồi bên hè phố vắng.

Ly café không đắng
Ngậm đá đến mềm môi
Tóc ngang vai bối rối
Mắt còn vương nắng trời.

Đừng bắt tôi nghĩ tới
Một người quá xa xôi
Gió từ lòng hồ thổi
Cũng khiến tâm rối bời.

Đừng bắt tôi phải nhắc
Những gì rất đẩu đâu
Ôi chuyện xưa, xưa nữa
Đã nhạt theo gió mùa.

Thế mà vẫn còn nghĩ
Ôi! vạn sự trong lòng
Sao không nằm nguôi nghỉ ?

RONG CHƠI CUỐI TRỜI PHIÊU LÃNG