29 thg 9, 2010

NEVER FALL IN LOVE






Đã từng rất nhiều lần trong đời, tôi từng nghĩ ng ta yêu nhau thì đã đủ để đến với nhau rồi. Còn có thuộc về nhau mãi mãi hay ko thì còn tùy thuộc vào duyên nợ của mỗi người (ta hay gọi nôm na là số phận). Nhưng có một điều rất lạ là khi chia tay thì chúng ta lại đào bới ra đc vô số lý do rất ư là logic. Mà trong đó 3 từ “ko hợp nhau” là lý do điển hình nhất…

Thôi thì tan hợp là chuyện muôn đời của thế gian ko nên tìm hiểu sâu làm gì nhưng vấn đề là sau khi chia tay thì ng ta đã nói gì về một ( những) ng mà mình đã từng yêu thương (hay thậm chí là từng chung chăn gối) ? Tôi rất lấy làm lạ khi ng ta lôi nhau ra tòa để kể (hay sáng tạo) ra những lỗi lầm , tật xấu của đối phương. Tranh chấp quyền nuôi con / tài sản hay những couple khi chia tay rồi thì “thề ko nhìn mặt nhau nữa”..  Nếu ng ta xấu như vậy thì trước kia bạn yêu hay cưới làm gì ? Rõ ràng là sự lựa chọn của bạn có vấn đề. Hoặc giả trong quá trình “ở bên cạnh nhau” mới nảy sinh nhiều mâu thuẫn/ lỗi lầm thì thứ hình phạt cao nhất chính là sự đổ vỡ , là sự thất bại của cả 2. Bấy nhiêu đó thôi cũng đã đủ lắm  rồi , xát muối vào vết thương của nhau nữa để làm gì…. Đáng buồn thay.

Chia tay cũng là một loại hình văn hóa nên cũng tùy thuộc vào trình độ thấp hay cao của từng người. (Điều này có cần bằng cấp xác nhận hay ko thì thật sự ko rõ). Đồng ý là trong cuộc sống hiện đại bây giờ , những cảm xúc chóng váng là ko thể thiếu. Nhưng trước khi quyết định ký kết hợp đồng ràng buộc với ai đó hãy tự hỏi bản thân “ mình có bao nhiêu khả năng để tiếp tục nắm tay đối phương khi có problem xảy ra ?”. Vì cảm xúc yêu đương mãnh liệt chỉ tồn tại trong thời gian đầu, cái chính giúp kéo dài mối quan hệ chính là lòng bao dung , trách nhiệm và cả sự nhận thức..

Một lỗi lầm kinh điển mà tôi từng phạm phải trong những năm tháng trước đây là “sống quá bản năng”. Những cuộc tình đi qua , ko phải tôi ko đủ khả năng nhận thức đc sự khác biệt từ 2 phía mà chỉ đơn giản là tôi đã để cảm xúc lấn lướt lý trí (yêu thì thường mù quáng mà ) . Là loại phụ nữ luôn xác định đc mình muốn  gì nhưng khổ nỗi khi “ngập chìm trong cảm xúc” thì lại bỏ qua vấn đề cơ bản như “ng ta có phù hợp/đáp ứng đc những gì mình có và cần hay ko ?” Và tất nhiên khi cảm xúc đi qua , yêu thương lắng xuống thì lý trí trở lại hoạt động bình thường. Yếu tố cơ bản trong cuộc sống như kinh tế/ quan điểm / thái độ cư xử / nó “lòi” ra., mâu thuẫn khó tránh khỏi và chia tay là tất yếu

Cuộc đời luôn có nhiều cạm bẫy . Có những cái ng khác đặt ra cho bạn nhưng cũng ko ít cái thiên hạ chúng chưa kịp đặt thì  bạn đã tự đặt ra cho chính mình rồi . Vd như : khi một mối quan hệ đến trong lúc tinh thần bạn suy sụp thì nhiều khả năng nó chỉ là sự đồng cảm hay “cái phao” trong nhất thời thui , chưa đủ tầm để nâng lên thành t/y và càng ko nhất thiết phải “chấp nhận trả giá để có đc nó” , những sự quan tâm ân cần/chăm sóc mọi lúc ko hẳn bạn là nhận vật quan trọng mà chỉ đơn giản là tác phong ng ta nó vậy . Người có tiếng đàn hay chưa chắc là tâm hồn nghệ sĩ , và những ng thích viết như tui chưa hẳn là sâu sắc hay nội tâm gì đâu.. Khi chưa biết rõ tính cách hay bản chất đối phương thì tốt nhất chúng ta đừng “đắp” thêm cho họ mộng tưởng của chính mình.

Nhờ ơn Thượng đế mà mỗi cuộc tình đi qua , tôi đều cố gắng đến 100% khả năng và sức lực của mình để trong friend list có thêm một ng bạn .Còn tất cả những nhân vật còn lại, tôi đều cố gắng duy trì tình bạn thân thiết của mình. Ko phải tôi mạnh mẽ hay yêu ko nhiều để dễ dàng nâng lên đặt xuống một tình cảm nhưng có những chuyện cần sự cố gắng cả 2 phía , một bàn tay thì ko thể nào tạo nên tiếng vỗ. Nếu chuyện đã ko thể cứu vãn nỗi sao ta ko tìm cách nào để ít thiệt hại nhất. Hận thù là đều ko dễ dàng huống gì đó lại là ng mà ta từng yêu thương , thôi thì “chừa một con đường cho ng khác là cũng tự tạo cho bản thân mình một con đường mới”…

Các bạn đừng nói với tôi “từ tình bạn chuyển sang t/y thì dễ nhưng ngược lại thì ..rất khó”.. Vì nó chỉ khó khi “lửa lòng còn nhen nhúm” thui… Nếu bạn nhìn đối phương bình thường như những ng khác thì tuyệt nhiên ko còn sự ngại ngùng nào cả. Hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi , chẳng lẽ cuộc sống của bạn chỉ gói trọn trong vấn đề “nam nữ yêu đương” thôi sao. ?Bạn ko có sự nghiệp để phấn đấu , gia đình để lo lắng , bạn bè để quan tâm và những sự thõa mãn nhu cầu cá nhân khác sao ???

Chúng ta đều trưởng thành , có thể bắt đầu đếm đời mình bằng những kinh nghiệm, cả hạnh phúc lẫn buồn đau, sự thành công và cả thất bại. Có thể sau một cuộc chia ly , nó sẽ lấy mất của bạn nhiều thứ nhưng xin đừng để nó phá sản niềm tin và nhân cách của chính mình…

“ Ngoảnh đầu nhìn lại cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không”
Nên hãy cố gắng giữ sự bình yên và thanh thản trong tâm hồn mỗi người. Dùng TÂM để nhìn những gì đã qua và dùng TĨNH để đón nhận những gì sắp tới…


25 thg 9, 2010

NGÀY HÔM QUA



Nếu có thể quay trở lại ngày hôm qua
Tôi tự hỏi liệu bầu trời có còn xanh như thế
Những ngã tư sẽ gộp lại để chẳng còn lối rẽ
Chỉ còn con đường thẳng chờ đợi dấu chân thôi…

Tôi sẽ bình yên mà đi hết cuộc đời
Sẽ chẳng băn khoăn hay thở than về cuộc sống
Sẽ lặng im trước niềm tin và hi vọng
Tôi lại trở về nơi góc nhỏ trái tim tôi…

Nhưng ai cũng biết ngày hôm qua qua rồi
Chẳng kim đồng hồ nào vặn ngược lại thời gian để mà ước
Chẳng còn bận tâm niềm vui hay nỗi buồn tới trước
Giấc mơ nào tỉnh dậy cũng như nhau.

21 thg 9, 2010

NHƯ MÂY NHƯ MƯA




Ly cà phê buổi sáng
Tách trà buổi chiều
Giọt nước mắt buổi tối
Từ bao giờ
Tôi có thói quen tự hỏi
Đời mình sẽ trôi về đâu?

Dù biết những suy nghĩ buồn rầu
Không làm cuộc đời thêm đẹp
Nhưng trên nẻo đường chật hẹp
Tôi luôn hỏi tại sao?

Tại sao, Tôi, giữa phố thị ồn ào
Vẫn nở nụ cười mãn nguyện
Trước những khuôn mặt người hiển hiện,
Như chẳng nỗi đau nào thầm kín bên trong!

Tại sao, tôi, vẫn hoài đi rong
Tự huyễn hoặc bằng những thành công vụn vặt
Trái tim gầy, buồn và khô héo hắt
Mỗi ngày qua lạc nhịp với cuộc đời


Tôi vẫn muốn tìm về một nơi,
Để có thể khóc cười chân thật,
Và tìm lại những gì đã mất
Cho con tim mệt mỏi, u sầu

Ôi! Những suy nghĩ buồn rầu!
Chẳng làm cuộc đời thêm đẹp
Tôi biết! Nhưng sao lòng vẫn khép,
Hay chỉ tại thói quen?

10 thg 9, 2010

Phía trước luôn có một con đường ....

Nhìn con đường phía trước. Cứ ngỡ đường còn xa. Nhìn con đường đã qua. Thấy đường đời ngắn ngủi. Cuối con đường ngoái lại. Giật mình bóng hoàng hôn.Ước chi thời xa ngái. Quay trở lại một lần.



 Mỗi ngày, mỗi người đều có những cảm xúc riêng, rất thật và rất yếu đuối, ta ngẫm lại điều đã làm ta đau, ngẫm lại những việc đã đi ngang qua ta, đi ngang qua xúc cảm, tự thấy mình như một con tàu lênh đênh trên biển lớn, như chiếc lá khẽ bay vèo theo cơn gió,...

Bình yên là gì đố ai định nghĩa được, hạnh phúc là gì mà ai ai cũng phải kiếm tìm, đôi lúc, ở cạnh một ai đó thôi đã là điều thực sự hạnh phúc, thực sự là bình yên. Nhưng con tàu nào chênh vênh giữa biển lớn có thể tìm được chút bình yên, chiếc lá nào bay theo gió rồi cũng tan theo gió, còn chúng ta - tan trong nhau

Hãy để hạnh phúc và nụ cười cuốn trôi đi những thương đau, rồi ta sẽ thấy cuộc đời còn nhiều điều đáng sống, bình yên sẽ đi qua sẽ còn rất nhiều khoảng trống, à, lúc đấy nhớ sưởi ấm cho nhau. Rồi một mai khi mái tóc chúng ta úa màu, sẽ mỉm cười vì ngày xưa chúng ta như thế, biết yêu, biết giận hơn và cũng biết chia tay

Rồi sẽ có ngày, những con nắng mùa về làm chúng ta say, trong tình yêu dịu dàng và tươi mới, có lẽ đấy phải chăng là điều mà chúng ta vẫn đợi, mùa về, cơn mưa cũ cũng qua.
Ngồi lại bên nhau, chúng ta cùng nghe bài hát về phương xa, chúng ta là những người không quen, vô tình mà hẹn.Một buổi quây quần - một giọng hát ngân vang.
Cà phê chiều trong cái nóng nảy của mùa sang, có cơn mưa nào ướt tâm hồn người lữ khách, cơn mưa cũ ướt mèm, ướt cả trái tim và tâm hồn hiu quạnh, phố vẫn thế, và người cũng vẫn đi về trên nhưng con đường quen.

Giật mình, bỗng nghe phố gọi tên, chiều hẹn gặp trong góc phòng ấm, nhấp một tách cà phê tự pha cho mình - đậm, lắng nghe tiếng lòng mình và tiếng sóng bình yên …

p/s:

Rất nhiều người đã đến và đi qua em phải không, cũng như vậy, rất nhiều niềm vui cũng như nỗi buồn đã đến và đi qua em. Em có bao giờ tự hỏi cái gì đã ở lại với chính mình. Nỗi buồn hay niềm vui, sự tự tin hay sự bế tắc không lối thoát

Đời nhạt nhẽo bởi vì có những gia vị nhạt nhẽo, và khi em cảm thấy đời nhạt nhẽo chính là lúc em cũng nhạt nhẽo nhất. Sao không tự làm đậm mình lên để cuộc đời vì em mà toả sáng. Cuộc sống nằm trong bàn tay của mỗi con người, vì thế mỗi con người phải tự tạo nên cuộc sống.
Khi người nào đó cảm thấy cuộc sống quay lưng với họ, chính là lúc họ đang quay lưng lại với cuộc sống.
Vô vị hay không , điều đó phụ thuộc vào em chứ không phải cuộc sống đâu em nhé. Mỉm cười nào

7 thg 9, 2010

TÙY BÚT





Mỗi ngày ta đều đứng trước gương, nhưng chưa bao giờ ta thật sự soi lại chính mình trong gương, đến một ngày nào đó ta mới chợt nhận ra rằng mình đã trở nên quá cũ trong cuộc đời này. Cũ từ cách sống, cách suy nghĩ, và cách chúng ta làm việc mỗi ngày...

Cuộc đời giống như một bản nhạc có nhiều nốt thăng trầm qua từng giai đoạn cuộc sống. Tuy nhiên hạnh phúc và thành công không chỉ đến một cách ngẫu nhiên, nó chỉ đến với những ai dám ước mơ và biết vượt qua sự sợ hãi. Mỗi người chúng ta ai cũng có những tố chất đặc biệt, những tiềm năng vô tận vốn ẩn dấu tại những vùng sâu thẳm, kín đáo nhất của mỗi người. Nếu như những nội lực ấy được tôi luyện mỗi ngày và ta luôn sống với khát vọng của chính mình thì con đường dẫn đến thành công sẽ ngắn hơn, nó giúp ta vượt lên chính mình, vượt qua mọi thử thách phía trước...

Nhưng rất nhiều lần ta vấp phải và ngã gục trước những rào cản xung quanh mình. Có bao giờ ta tự hỏi mình "Điều gì ngăn cản ta tiến lên phía trước? Điều gì làm cho ta thoái chí và không dám hành động?". Phần lớn nguyên nhân cản trở ta lại là "sự sợ hãi". Chính sự sợ hãi luôn ngự trị trong suy nghĩ đã làm con người ta cũ đến mức khi nhìn lại phải giật mình thảng thốt: Mày đấy ư?

Ta sợ thất bại khi đứng trước một công việc và thách thức mới.

Ta sợ bị từ chối khi yêu cầu ai đó làm một việc hợp lý cho mình.

Ta sợ yêu một ai đó để rồi nhận lại sự tổn thương cho trái tim.

Ta sợ sự cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, sợ những bất trắc trong cuộc đời đến với bản thân và gia đình...


Cứ thế, những ám ảnh và sợ hãi luôn đi bên cạnh cuộc đời ta làm triệt tiêu mọi ước muốn, nhu cầu, mọi tiềm năng mà phần lớn chúng không được nhận ra, để rồi ta không dám khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống và tự biến mình thành một con người đầy tự ti...

Mỗi ngày ta soi gương, soi lại cuộc đời mình...

Thấy cuộc đời sao quá chông chênh...

Thấy bản thân mình vẫn là muôn năm cũ...

Và chợt nhận ra rằng đã đến lúc ta phải vượt qua sự sợ hãi của bản thân để có thể làm mới chính mình, cho một ngày mới nhiều ước mơ, hy vọng và thành công...

Điều quan trọng là ta phải làm gì để vượt qua những sợ hãi đeo bám lấy ta?

Phải suy nghĩ tích cực trong mọi hoàn cảnh...

Phải hành động vì những mong muốn ước mơ...

Phải thay đổi bản thân mình trước khi quá muộn...

Thay đổi là hiện tượng tất yếu của cuộc sống. Mọi sự đều có thể thay đổi vì không có gì là bất biến trong cuộc đời này.

Thời tiết thay đổi mỗi ngày...

Nền kinh tế thay đổi...

Con người cũng thay đổi để trở nên tốt hơn hoặc xấu hơn…

Điều quan trọng là bản thân ta có muốn thay đổi và sẵn sàng thay đổi hay không?

Vẫn biết để thay đổi một thói quen, thay đổi những suy nghĩ, thay đổi cách làm là một việc khó khăn khi xung quanh ta còn nhiều cản trở ngại khách quan như thiếu nguồn lực, thiếu hiểu biết... Nhưng nếu ta đầu hàng trước thử thách và để cho hoàn cảnh cứ chi phối lấy bản thân, thì mãi mãi ta vẫn mang trên mình "một con người cũ kỹ"...

Muốn thay đổi trước hết hãy để những quá khứ ưu buồn ở lại phía sau lưng và chủ động mở cho mình một cánh cửa mới của đời... Chiêm nghiệm về quá khứ là điều cần thiết để ta rút ra được những bài học kinh nghiệm nhằm điều chỉnh hiện tại và tránh vấp ngã trong tương lai. Nhưng nếu dùng nó để ngụy biện, đau khổ, tự hào hay hài lòng với chính bản thân...thì chính ta tự đóng cánh cửa tương lai của mình - vốn còn rất thênh thang cho những trải nghiệm và những thành công đang hứa hẹn phía trước...

Và ngay từ ngày hôm nay, ta hãy bắt đầu tự hỏi mình: "Tôi là ai mà yêu quá cuộc đời này!". Khi ta thật sự biết mình là ai thì ta sẽ biết mình đang "ở đâu" và cần biết phải làm gì...